Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Chương 5: Thế giới mạt thế (1)




Dịch: Bunny crusher
***
Thế giới trước kia là một câu chuyện dài dòng với những phân cảnh đã được sắp xếp. Thế giới này ngay cả bối cảnh ban đầu còn chẳng có, khoảnh khắc cô vừa bước ra khỏi hẻm nhỏ cũng là lúc bắt đầu nội dung chính!
Thất bại, sụp đổ không rõ nguyên nhân ở thế giới cũ đã để lại trong đáy lòng Hàn Yên Yên một bóng ma tâm lý. Vừa mới tiến vào thế giới này hơn mười phút đã gặp phải chính chủ rồi! Hàn Yên Yên phải hít một hơi thật sâu để làm dịu trái tim đang đập quá nhanh trong ngực.
“Đinh, Đinh lão đại!” Tên đàn ông hệ hỏa mồ hôi đầy đầu chạy chậm tới lề đường bên kia. Gã bị Hàn Yên Yên đã trúng tiểu đệ đệ nên tư thế chạy bộ có hơi kỳ quái. Đi tới cũng chẳng dám tới quá gần, cách tầm mấy mét cúi đầu khom lưng: “Ả đàn bà này thu tiền không làm việc, nên chúng tôi giáo huấn ả ta một chút…”
Tách.
Anh ta không muốn đáp lại gã, chỉ vươn tay bật lửa châm thuốc lá. Dưới ánh sáng của ngọn lửa mỏng manh, Hàn Yên Yên đứng bên kia đường ngắm nhìn anh. Đinh Nghiêu là một người có ngũ quan thâm thúy, đường quai hàm vừa mạnh mẽ lại cứng rắn, rất có hơi thở đàn ông.
Trên đường cái bao người tụ tập như vậy, rõ ràng hồi nãy chợ đêm còn vang vọng tiếng tạp âm đặc trưng, vậy mà tiếng anh cúi đầu châm thuốc lại rõ ràng tới thế. Đường cái lúc này tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng thở.
Gã hệ hỏa mồ hôi đổ đầy đầu.
Trong Thành Nam Lăng, dị năng giả hệ lôi có hơn hai mươi người, đồng bạn của gã có thể ngưng tụ ra lôi điện màu trắng hơi phiếm màu xanh lá đã được xem là cao thủ hiếm có. Nhưng từ khi mạt thế xuất hiện tới nay, gã chỉ gặp một người duy nhất sở hữu lôi điện màu tím, chính là đoàn trưởng của chiến đội Lôi Đình, người đang đứng trước mắt gã, Đinh Nghiêu.
Cái gọi là chiến đội, kỳ thực vốn chỉ là những người dựa vào nhau để sống sót, dần dần kết thành quần thể. Đầu kì mạt thế, trước khi virus tang thi bùng nổ mạnh mẽ, con người bắt đầu phát hiện ra sự tồn tại của dị năng. Ban đầu những loại dị năng này đều rất yếu, sau đó dần dần trở nên mạnh hơn. Trong quá trình này, rất nhiều kẻ yếu đã bị đào thải, trở thành huyết nhục trong miệng tang thi. Cường giả còn sống dựa vào nhau, bắt đầu xuất hiện đội ngũ với chiến lực mạnh mẽ.
Cái từ “Chiến đội” này chẳng biết phát ra từ miệng tên trung nhị bệnh* nào dần dần lan rộng phổ biến. Những tập thể cường giả bắt đầu sôi nổi đặt tên cho chiến đội của mình, chiến đội cũng từ đó phân loại mạnh yếu lớn nhỏ. Ở Thành Nam Lăng, tổng cộng có khoảng mấy trăm chiến đội lớn bé, và mạnh nhất trong đó là chiến đội của Đinh Nghiêu - chiến đội Lôi Đình.
Trung nhị bệnh: là từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, nói về các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm hai sơ trung. Việt Nam có thể gọi đây là hội chứng tuổi dậy thì hoặc hoang tưởng tuổi dậy thì:))
Còn Đinh Nghiêu, người ta gọi anh là “Đoàn trưởng” chứ không phải là “Đội trưởng” như các chiến đội bình thường, bởi chiến đội Lôi Đình không chỉ là chiến đội mạnh nhất mà còn là chiến đội có quy mô lớn nhất, nhân số nhiều nhất, tất cả mấy trăm người trong đội đều là nhân trung long phượng. Đinh Nghiêu và đồng đội chắc chắn có thể đi ngang trong thành Nam Lăng này. Cần phải nhận thức rõ một điều, thế đạo này đã chẳng còn pháp luật, con người không chỉ giết tang thi mà còn có thể giết người.
Đinh Nghiêu châm thuốc chỉ mất mấy giây, gã hệ hỏa lại cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu. Trong khoảnh khắc Đinh Nghiêu đóng nắp bật lửa lại, gã hệ hỏa suy nghĩ nhanh như bay.
Vừa rồi là Đinh Nghiêu ra tay. Vì sao Đinh Nghiêu ra tay? Đinh Nghiêu biết con ả này? Chẳng lẽ con ả này là người đàn bà của Đinh Nghiêu?
Không thể lần ra manh mối khiến trong lòng gã khó chịu tới cực điểm, cứ có cảm giác như trên đầu đang treo lủng lẳng một thanh kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống chặt đầu gã. Nghĩ vậy mặt gã ta trắng bệch như cương thi.
Sau khi châm thuốc lá, Đinh Nghiêu bỏ bật lửa vào túi quần, phun ra một làn khói trắng, ngước mắt nhìn Hàn Yên Yên.
“Rất xinh đẹp.” Anh kết luận.
Tên đàn ông hệ hỏa thở phào nhẹ nhõm, nụ cười bắt đầu trở lại: “Có vẻ là người mới tới, cô ta có song hệ thủy băng, chỉ có điều thực lực rất yếu chẳng dùng được gì. Cô ta như vậy mà có thể gặp được ngài, quả là phúc khí, phúc khí.”
Đinh Nghiêu ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn gã.
Tên đàn ông cúi đầu khom lưng: “Vậy thì để cô ta đi cùng ngài nhé. Cái kia, chúng ta, cái kia,...”
Đinh Nghiêu không quan tâm, xoang mũi phun ra một tiếng thở nặng như lời chấp nhận.
Gã như vừa được đại xá, lập tức dìu đồng bạn bị thương vội vàng rời đi. Đi hết khu phố mới dám dừng lại lau mồ hôi lạnh: “Hù chết lão tử. Móa, tao còn tưởng chạm phải đàn bà của Đinh Nghiêu.”
May mà không phải.
Hàn Yên Yên nhìn tên đàn ông hệ hỏa rời đi, giọng Đinh Nghiêu vang lên phía sau “...Lại đây.”
Giọng anh vừa trầm thấp lại từ tính, tốc độ nói không nhanh không chậm, nhưng uy quyền trong lời nói rõ ràng không cho phép người khác nói không. Người đi đường theo bản năng tránh khỏi đám người này, cố gắng làm bộ dạng tự nhiên nhất có thể. Không ai dám to gan trắng trợn nhìn Đinh Nghiêu hành động.
Hồi nãy không ai có thể giúp Hàn Yên Yên thì hiện tại càng không thể.
Hàn Yên Yên nắm chặt dao gọt trái cây trong tay bước qua. Hai tay cô vẫn ôm ngực nhưng làn váy đã bị thiêu đốt thành từng mảnh, đôi chân thon dài cứ lúc ẩn lúc hiện theo nhịp chân. Ánh mắt của tất cả đàn ông cũng đong đưa theo cặp đùi săn chắc mê người kia.
Đinh Nghiêu cũng vậy.
“Lão đại, cô gái này không tồi chút nào, đem cô ta về nhé.” Một người đàn ông mặt tròn từ phía sau tiến lên. Hắn vừa cười vừa nói, mắt đảo quanh vòng eo và cặp đùi của Hàn Yên Yên, chẳng thèm che giấu dục vọng lồ lộ trong đáy mắt.
Hàn Yên Yên không nói một lời, trầm mặc nhìn chằm chằm Đinh Nghiêu, nắm thật chặt con dao.
Trong bóng đêm tối tăm, đôi mắt Đinh Nghiêu khiến người khác sợ hãi. Người đàn ông này từ nãy tới giờ luôn dùng ánh mắt sờ mó thân thể của cô. Anh thở ra một làn khói trắng, ra điều kiện: “Đi theo chúng tôi, một ngày ba bữa no, không vượt quá năm người một ngày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.