Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 85: Sủng phi tấm mộc (phiên ngoại)




Edit: MoTuLinh


-------------------------------


Lại là một năm đông, sâu trong hẻm Hàn Y ở kinh thành bỗng nhiên truyền đến một trận ho khan kịch liệt, ho đến mức giống như là muốn đem tim gan tì phổi thận của mình tất cả đều ho ra ngoài mới thoải mái...


Trùng hợp đúng lúc này, một người đàn ông xuyên một thân áo vải màu nâu, mặt trắng không râu xách theo một rổ đồ ăn, cùng đại tỷ cách vách bán xong đậu hủ trở về cười chào hỏi liền vào sân.


Vừa nhấc đầu liền thấy nam tử trong viện trên người xuyên một thân trường bào màu trắng ngà voi đang ngồi ở giữa sân luyện chữ, người đàn ông xách theo một rổ đồ ăn vừa thấy hắn ta như vậy, lập tức liền buông xuống đồ ăn trong tay, "Ây da, gia của ta, ngài như thế nào lại từ trong phòng ra tới? Người thân thể còn không có hoàn toàn khỏe, bây giờ thật sự chịu không nổi lạnh, chuyện lần trước ngươi lại quên rồi sao? Mau vào cửa, mau mau vào cửa......"


Tiểu Lộ Tử ngươi làm sao tuổi càng lớn càng thích nhọc lòng?" Bạch y nam tử gác bút xuống, liền rửa tay bằng nước bên cạnh, cười nói.


"Ta á, chính là mệnh thích nhọc lòng, trước kia nhọc lòng Quý Phi nương......" Tiểu Lộ Tử vừa mới nói ra cấm kỵ, thấy biểu tình bạch y nam tử ngẩn ra, ngay lập tức ở trong lòng hô to không ổn, ngay sau đó lập tức xách lên giỏ rau bên cạnh, hưng phấn mà nói, "Gia, tháng này tiền tiêu hàng tháng ở trên phát phá lệ sớm, ước chừng có hai mươi lượng đâu, trừ bỏ tiền mua thuốc cho ngài, đôi ta dùng ít một chút còn có thể dư lại không ít, đến lúc đó lại làm bộ quần áo mùa đông cho ngài, liền Vương Ký đầu phố được rồi, nguyên liệu nhà hắn ta......"


Mục Nguyên Tu nhìn người trước mặt một bộ dáng nỗ lực muốn đem đề tài tách ra, khẽ cười, "Được rồi, ngươi bây giờ chính là thật sự cùng ta nhắc đến Dung Tự cũng không có gì, phu thê một hồi cũng không có gì không thể nhắc. Gần nhất nghe được bên ngoài đều đang kể chuyện nói cái gì Duệ Vương điện hạ thích mỹ nhân không thích giang sơn, ta cũng thật sự không nghĩ tới, nàng thế nhưng cùng Mục Ấp Trần có chút liên lụy, càng không nghĩ tới Mục Ấp Trần vì nàng thậm chí liền giang sơn dễ như trở bàn tay cũng có thể từ bỏ......"


"Gia......" Tiểu Lộ Tử vẻ mặt lo lắng gọi một tiếng.


Rốt cuộc đến bây giờ hắn cũng còn nhớ rõ lúc trước nghe nói tin tức đã từng Cảnh Vương điện hạ mang theo Quý Phi nương nương đi Ký Châu, ý đồ cùng nàng đồng quy vu tận, gia nhà mình tại chỗ liền phun ra ngụm máu tươi, hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Thậm chí sáng sớm tỉnh táo lại, đi đường cũng đứng không vững, bò cũng phải đi Ký Châu, trời mới biết hắn dậy vào buổi sáng sớm thấy đã từng hoàng đế trên người xuyên áo trong dùng đôi tay trên mặt đất bò, có thể làm hắn dọa đủ, sau đó lúc hắn đem người nâng dậy, trong mắt Mục Nguyên Tu một mảnh huyết hồng, phát sốt làm thần trí của người có chút không thanh tỉnh, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm hai chữ Tự Nhi.


Haiz, tội gì đâu?


Tiểu Lộ Tử trong lòng lúc ấy liền chỉ hiện lên mấy chữ như vậy, thật là tội gì a!


Lúc trước lại đây chiếu cố Hoàng Thượng có Tề Quý Nhân, Huệ Phi...v...v..., vừa nghe tân hoàng rời khỏi kinh thành, dọn dẹp đồ vật tất cả đều đi không còn một mảnh, cuối cùng thế nhưng chỉ còn lại có hắn một tiểu thái giám không nhà để về chiếu cố nghèo túng hoàng đế này.


Mấu chốt hắn nấu thuốc cho người, người còn uống không vào, trước sau nhắc mãi tên của Quý Phi nương nương, thẳng đến người nhìn thấy Dung Tướng Quân ở nhiều ngày sau vào kinh thành, lại nghe nói Duệ Vương điện hạ cứu Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng lúc này mới uống xong thuốc, nhưng xương cốt rốt cuộc vẫn là suy sụp, thời tiết một khi trở lạnh, liền ho khan không ngừng, yêu cầu dùng thuốc dưỡng, nếu không phải Dung Tướng Quân, à không, hiện tại hẳn là kêu Hoàng Thượng, nếu không phải Hoàng Thượng nhân từ, mỗi tháng đều phát lệ phí hàng tháng, chỉ sợ hắn cùng Mục Nguyên Tu đều chịu không nổi mùa đông trước.


Kể từ đó hắn liền rất ít ở trước mặt hoàng thượng đề cập Quý Phi nương nương.


Haiz, không thể không nói, Quý Phi nương nương xác thật là lợi hại, nghe nói trong cung vị kia trước sau không nạp phi, không lập hậu, chính là đang vì Quý Phi nương nương lưu lại vị trí hoàng hậu.


Hắn khi đó còn ngây ngốc hỏi một câu Hoàng Thượng không phải ca ca của Quý Phi nương nương sao? Quý Phi nương nương như thế nào có thể làm Hoàng Hậu của hắn ta chứ?


Xuỵt, Tiểu Lộ Tử ngươi có phải ngốc hay không? Lớn tiếng ồn ào như vậy là sợ Vũ Lâm Vệ nghe không thấy đúng không? Ta cùng ngươi nói a, Hoàng Thượng hắn kỳ thật a căn bản không phải nhi tử của Dung lão tướng quân, Quý Phi nương nương nàng a, lại không phải Dung lão tướng quân nguyên phối sở sinh, hai người không hề có quan hệ huyết thống, đây làm sao thì không thể lập nàng làm hậu.


Trương đại nương quát tháo Tiểu Lộ Tử hắn thường xuyên thích buôn chuyện nhà phía đông dài nhà phía tây ngắn, bất quá hắn chưa bao giờ biết đến nguyên lai người buôn chuyện còn lấy bạc, hắn lúc trước từng đụng một người nam nhân mặc áo giáp trộm cho nàng bạc, còn cổ vũ nàng tiếp tục nói.


Sau này hắn lại ở trên đường từng nhìn thấy một lần nam nhân mặc áo giáp kia, lần đó đúng là thời điểm Vũ Lâm Vệ xuất động bắt người, à đúng rồi, Vũ Lâm Vệ là một đội binh mới thành lập của Dung đế, chuyên môn bắt người, nghe nói bọn họ nơi nào cũng có, mặc kệ ngươi ở nhà đã làm chuyện gì bọn họ cũng đều biết rõ ràng, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ huyết tinh, trước công chúng cũng dám lấy mạng người, người lên kinh thành cũng không biết thấy qua bao nhiêu lần rồi, sau này cũng dần dần chết lặng, nhưng thật ra đều biết vị Hoàng Thượng mới đăng cơ này thủ đoạn sắc bén, nhưng ngày tháng của bọn họ lại càng ngày càng tốt, liền cũng không ai lòng lại sinh ra oán giận gì với hân ta. A, gần nhất phố đông bên kia mới mở tiệm lẩu hương vị rất ngon a, ly pha lê dùng cũng thuận tay, xà phòng rửa cũng sạch hơn di tử(*)......


(*) di tử: một loại xà phòng ở cổ đại, làm bằng mỡ heo lấy ở lá lách, dùng để tẩy rửa.


"Haiz, nghe Trương đại nương nói, Hoàng Thượng gần nhất giống như đi về phía Thái Sơn, không thể hiểu được như thế nào liền đi Thái Sơn chứ? Ngày mùa đông có cái gì đẹp......"


Đằng sau đoạn lời nói ngắn này, Tiểu Lộ Tử ngẫm nghĩ vừa không lưu ý thế nhưng trực tiếp liền nói ra miệng.


"Ngươi nói cái gì?"


"Dạ?"


"Ta hỏi ngươi vừa mới nói gì đó? Trương đại nương nói Hoàng Thượng đi nơi nào?" Mục Nguyên Tu bắt được cánh tay của Tiểu Lộ Tử vội vàng truy hỏi.


"A? Thái...... Thái Sơn...... Nàng nói Hoàng Thượng đi Thái Sơn......"


"Thái Sơn...... Thái Sơn......"


Mục Nguyên Tu ánh mắt tạm ngưng, theo hắn hiểu biết, Dung Phi Chu chưa bao giờ làm chuyện vô dụng, trong thời gian hơn một năm này, thành công tẩy não mọi người ở kinh thành, nhận định vị trí Hoàng Hậu sau này sẽ chỉ là Dung Tự, những quan viên phản đối, thậm chí là nghĩ sau này tiến công tiêu diệt Dung Tự, khó xử Dung Tự, toàn bộ bị hắn ta dùng thủ đoạn huyết tinh nhất giết chết, hơn nữa hắn ta làm ra rất nhiều ý tưởng, từng chút từng chút cải thiện cuộc sống của bá tánh, dẫn đến triều chính trong ngoài gần như đều là hắn độc đoán, Tề Thương Hải ban đầu chủ của Thương Hải Lâu, hiện tại Trấn Nam Hầu còn có được một chút quyền lực ở ngoài, triều đình trong ngoài đều bị Dung Phi Chu rửa sạch không còn một mảnh. Mấu chốt ngay cả Trấn Nam Hầu có thể chen mồm nói chuyện hiện tại cũng là vung tay chưởng quỷ, hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện, mỗi ngày mang theo đám thuộc hạ của hắn ta uống rượu ăn lẩu, trãi qua rất vui vẻ.


Hắn ta lựa chọn ở thời gian lúc này đi Thái Sơn?


Tự Nhi......


Mục Nguyên Tu trong lòng rùng mình.


Cùng lúc đó, Dung Phi Chu mắt nhìn thuộc hạ quỳ trước mặt hắn, "Xác định Thiệu Thanh Vi đi con đường này?"


"Hồi bệ hạ, xác định."


Dung Phi Chu thấy nam nhân trước mặt sau khi trả lời xong mặt liền lộ vẻ khó xử nhìn hắn một cái.


"Chuyện gì?"


"Bệ hạ, Thiệu Thanh Vi kia hiểu biết nhiều thứ như vậy, chúng ta đến bây giờ cũng chưa moi ra được cái gì từ trong miệng nàng, bệ hạ ngài như thế nào......"


"Trẫm như thế nào sẽ mặc kệ nàng rời đi?"


"Dạ......"


"A, nàng hiện tại còn không phải ở dưới sự khống chế của chúng ta?"


"Nhưng cửu tinh liên châu mà vị lão đạo sĩ kia nói, Thiệu Thanh Vi nữ nhân này lại quỷ dị như vậy, nếu......"


"Không có nếu, không chỉ ta sẽ không làm nàng rời đi, Tiểu Tự cũng đồng dạng sẽ không làm nàng rời đi......"


Vừa nghe Hoàng Thượng nói đến chuyện của nguyên Quý Phi nương nương, nam nhân nói chuyện ngay lập tức trầm mặc xuống, nghe được Dung Phi Chu nói hai chữ đi xuống, hắn ta lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lui xuống.


Phải biết rằng hắn nguyên bản chính là binh lính đi theo Hoàng Thượng cùng nhau tiến binh doanh, xem như tâm phúc được Hoàng Thượng một tay đề bạt đi lên, chuyện gì của Hoàng Thượng hắn cũng biết, cũng có rất nhiều chuyện đều là hắn phân phó xuống, nhưng gần một năm qua, Hoàng Thượng biến hóa thật sự là quá lớn, quan trọng nhất chính là tâm tư của ngài càng ngày càng sâu, càng ngày càng khiến người nhìn không thấu.


Biến hóa như vậy kỳ thật sớm đã bắt đầu rồi, thật sự phải ngược dòng trở lại, khả năng phải ngược dòng đến lá thư kia......


"Phân phó đi xuống, chuẩn bị hành quân, tiến về, Ký Châu."


Ngày thứ hai, suy tư suốt một đêm, ra doanh trướng, Dung Phi Chu vẻ mặt tiều tụy phân phó như vậy.


"Tướng quân!" Tất cả mọi người không thể tin tưởng mà nhìn Dung Phi Chu trước mặt, rõ ràng ít ngày nữa liền đến kinh thành, nghe nói kinh thành giờ phút này, Mục Liên Hiên đỉnh đầu chỉ có hai mươi vạn binh, tướng quân như thế nào......


"Mục Liên Hiên đi Ký Châu, mang theo Tiểu Tự cùng một chỗ...... Ta cần thiết đi cứu nàng."


Vừa nghe đến tên Dung Tự, mấy tên phó tướng phía dưới tất cả đều trầm mặc xuống, còn có vài tên muốn nói chuyện nhìn thấy sắc mặt của Dung Phi Chu cũng im lặng theo.


Ra doanh trướng một đám người liền bắt đầu nổi giận lên, bọn họ cho rằng họ hiện tại đi theo Dung Phi Chu rời Ung Châu đó chính là đang tạo phản, chính là đem đầu buộc ở trên lưng quần, ngày tháng giẫm lên lưỡi đao, gia hỏa này giỏi, vì nữ nhân nói không làm liền không làm, đây không phải đang chơi bọn họ sao? A? Một đứa muội muội thôi, được ngôi vị hoàng đế, muốn dạng nữ nhân gì, dạng đồ vật gì không có? Nghe nói nữ nhân kia cùng tướng quân còn là huynh muội khác cha khác mẹ......


Dung Phi Chu không phải không biết thuộc hạ bực bội cùng tức giận, nhưng vì Dung Tự hắn không có lựa chọn nào khác.


Một ngày sau, đại quân tới một nơi gọi là thôn Hàm Lâm, đại quân vừa mới đóng quân ở đồng bằng bên ngoài thôn, bọn họ liền phát hiện một tên thanh y thư sinh thế nhưng treo ở dưới gốc cây hòe lớn phía sau sườn núi, chờ bọn họ đem hắn ta cứu xuống, hắn ta cũng đã tắt thở, gần như cùng lúc, gần trong thôn chạy tới một đôi lão phu thê cao tuổi, vừa nhìn thấy thi thể của thư sinh này, trước đó đã khóc thành lệ nhân.


Sau đó bọn họ vẫn là từ trong miệng các thôn dân đi theo sau lưng lão phu thê biết được, thư sinh trẻ này vốn có một con dâu nuôi từ bé tình đầu ý hợp, chỉ tiếc nàng kia lớn lên quá mức mỹ mạo, bị viên ngoại trong thị trấn bên cạnh coi trọng, cưỡng ép đem nàng cướp đoạt trở về, hơn nữa mua được huyện lệnh, lấy lý do phẩm hạnh không đoan chính tước đoạt thân phận tú tài của hắn ta, nghe nói con dâu nuôi từ bé xinh đẹp của hắn ta hiện tại dường như cũng đã sớm thích cuộc sống phú quý trong hậu trạch của viên ngoại, cũng không có ý quay đầu lại.


Gần như là đồng thời, lính tiên phong Dung Phi Chu phái ra đi hỏi thăm liên tiếp chạy chết ba con ngựa, quỳ trước mặt Dung Phi Chu, "Tướng quân, đại quân của Duệ Vương điện hạ đúng như dự đoán của tướng quân, đại quân trì trệ không tiến, hiện nay từ Tề Thương Hải khống chế, Duệ Vương điện hạ thì mang theo một đội nhân mã trực tiếp chạy tới Ký Châu, nghe nói bây giờ quân của Duệ Vương toàn bộ sớm đã chuyển đầu dưới trướng của Tề Thương Hải, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày liền chuẩn bị tại nơi đó tiến về kinh thành......"


Tên lính tiên phong này sớm tại sau khi hắn vừa mới đọc xong thư khẩn của Mục Liên Hiên ngay lập tức phái đi ra ngoài, suốt hai ngày, không ngủ không nghỉ mới có thể từ nơi này đến Sung Châu vừa đi vừa về.


Về phần quan hệ của Dung Tự cùng Mục Ấp Trần là hắn đã từng chú ý tới vài tên Ngự Lâm Quân có ý muốn bảo hộ Dung Tự thì đã phản ứng ra, trừ Mục Liên Hiên, Mục Nguyên Tu đã rõ, hẳn là còn có một phương thế lực vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Tiểu Tự, càng đừng nói trâm hoa mai kia trong tay của nàng.


Trước khi rời kinh hắn lấy nhi tử của vị Ngự Lâm Quân kia áp chế, được đến thứ mình muốn, Mục Ấp Trần quả nhiên cùng Tiểu Tự giao tình không cạn, mà hắn ta có thể làm ra bảo hộ như vậy ngay cả hắn cũng chưa chú ý tới, khả năng không chỉ là giao tình không cạn.


Nghe nói, hiện tại tự Tề Thương Hải dẫn dắt quân của Duệ Vương bây giờ sợ là đã hướng lên kinh thành mà đi.


Dung Phi Chu một mình một người ngồi ở dưới cây hòe vị thanh y thư sinh kia thắt cổ, một đêm chưa ngủ, cuối cùng khàn cổ, mang theo đại quân từ thôn Hàm Lâm thẳng tới kinh thành, kỳ thật lựa chọn thôn Hàm Lâm một vị trí càng gần kinh thành như vậy làm điểm dừng chân, hắn lựa chọn phái ra lính tiên phong trong khoảnh khắc nhận được thư khẩn, hắn nghĩ hắn có lẽ cũng đã làm xong quyết định.


Hắn tinh tường biết rõ Mục Liên Hiên yêu tha thiết Tiểu Tự, mặc dù hai bên đại quân của bọn họ không có một người đi cứu Tiểu Tự, hắn ta cũng như cũ sẽ không thương tổn Tiểu Tự một phân một hào. Hắn tinh tường biết rõ dựa vào tư thế Mục Ấp Trần vì Tiểu Tự suy nghĩ chu toàn, hơn nữa hắn hiểu biết rõ tính cách của Mục Ấp Trần, căn bản sẽ không bỏ Tiểu Tự cùng không màng. Hắn càng biết rõ giữa hắn và Dung Tự cách một cái khe rãnh thật sâu tên là huynh muội, thấy rõ ràng trong mắt nàng đối với hắn không có một chút xíu tình tố, nếu hắn không mượn ngoại lực, chỉ sợ ngay cả lưu lại nàng cũng không thể, mà lấy dung mạo của nàng, sau này nếu nàng nhảy vào ôm ấp của người có quyền thế ngập trời khác, hắn ngay cả cự tuyệt cũng không thể làm được.


Quyền lực là cái thứ tốt, nó luôn có thể mang đến cho người những gì họ muốn, không có quyền lực, hắn cũng chỉ là tên nhi tử của thư sinh nghèo kiết hủ lậu, ngay cả cho Tiểu Tự sinh hoạt sung túc cũng không thể, cả cái chết của phụ thân lúc trước hắn cũng bị người trong bóng tối đùa bỡn trong lòng bàn tay, hối hận, thống khổ, rối rắm, điên cuồng rồi lại căn bản khống chế không được sâu trong đáy lòng không hiểu sao nảy sinh nhỏ bé vui sướng.


Hắn như vậy cỡ nào ti tiện, cỡ nào đáng sợ, cỡ nào thanh tỉnh, lại cỡ nào bi ai.


Chỉ có một con đường đó, hắn cũng chỉ có một con đường đó, có thể lưu lại Tiểu Tự, có thể che đậy ti tiện của mình.


Đúng, chỉ có một con đường như vậy.


Dung Phi Chu ngồi ở dưới tàng cây nhìn thoáng qua ánh sáng mặt trời nơi chân trời, nghĩ đến như vậy.


Suy nghĩ hoàn hồn, Dung Phi Chu cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, Tiết Ngọc Thu nửa năm trước tại gia miếu mất tích, nghe Vũ Lâm Vệ truyền đến tình báo, nàng đúng là đi về phía Thái Sơn, mà Thiệu Thanh Vi trong miệng vẫn luôn lải nha lải nhải nói cái gì Thái Sơn, còn nói cái gì Cửu Tinh Liên Châu, mặc cho Tiểu Tự một người lưu lại cổ đại này tự sinh tự diệt......


Nữ nhân kia tuy rằng đầu óc không rõ ràng lắm, nhưng lời trong miệng đều là nói thật.


Dung Phi Chu hơi hơi mỉm cười.


Ước chừng mười ngày sau, Dung Phi Chu mang theo vài Vũ Lâm Vệ tới dưới chân Thái Sơn, Vũ Lâm Vệ mỗi một người đều là cao thủ ẩn tàng, cũng không cần hắn nói nhiều thì tất cả đều ẩn núp rồi.


Mà Thiệu Thanh Vi thế nhưng cũng ở một khách điếm nhỏ tại trấn trên, giống như đang chờ cái gì.


Vào lúc ban đêm, bầu trời rơi tuyết nhỏ, sau nửa đêm có xu thế càng lúc càng lớn, khiến người đột nhiên không kịp phòng ngừa.


Thiệu Thanh Vi cơ hồ là sống sờ sờ ở trên giường bị đông lạnh đánh thức, tỉnh lại vừa thấy bên ngoài khắp nơi tuyết trắng, không khỏi một tiếng kêu rên.


Nhưng vẫn dậy sớm ở trên đường cái mua rất nhiều quần áo giữ ấm, thậm chí là lương khô, ngay cả nàng lúc trước ở trong cung trộm lấy đồ trang sức cũng gói kỹ đặt ở ngực, một bộ tư thế sắp đi xa.


Ước chừng vào lúc chạng vạng, nữ nhân này liền bắt đầu hướng Thái Sơn leo lên.


Cứ việc lạnh đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vẫn khó có thể khắc chế vui mừng cùng hưng phấn trong


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.