Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 76: Sủng phi tấm mộc (15)




Edit: MoTuLinh


-------------------------


Dung Tự nói xong, căn bản là không để ý biểu tình của Mục Nguyên Tu bị cô lưu ở phía sau, nhấc chân liền đi ra ngoài.


Không có gì khác, trong căn phòng này hương vị quá khó ngửi, không khí vẩn đục không chịu nổi, khó trách Mục Nguyên Tu chẳng qua đợi hai ngày cứ như vậy táo bạo dễ giận.


Mà vừa ra tới liền nghe thấy năm nữ nhân kia còn đang cầm tay hai mắt đẫm lệ nhìn nhau giống như là trượng phu đã chết, Dung Tự liền lại cảm thấy nhức đầu, nhanh chóng kêu những tiểu thái giám tiểu cung nữ cùng theo đến đây dọn dẹp một chút các điện cho bọn họ ở, nếu không ngồi cùng một chỗ như vậy, cũng không biết muốn khóc tới khi nào.


Chờ gần như thu thập xong, cảm xúc của mấy người phi tử kia cũng bình phục không sai biệt lắm, Dung Tự lại đem tất cả bọn họ đều gọi tới chủ điện, nhìn năm cặp mắt hột đào trước mặt, Dung Tự ở trong lòng khe khẽ thở dài, liền kêu năm người này cùng ngồi xuống.


"Lúc vừa tới bổn cung cũng đã đi thăm Hoàng Thượng......"


Dung Tự vừa mới nói, năm người phía dưới liền không hẹn mà cùng nhau run rẩy, khiến Dung Tự cũng tạm ngừng theo.


"Bổn cung đã nhìn kỹ qua, Hoàng Thượng xác xác thật thật chỉ là nhiễm bệnh thuỷ đậu, mà không phải bệnh đậu mùa, người bây giờ cũng rất có tinh thần, vẫn luôn uống thuốc của thái y kê cho chàng, nghe nói chỉ cần nửa tháng là Hoàng Thượng có thể bình an vô sự." Thái độ của Dung Tự khó có được thập phần ôn hòa.


Mà nghe cô nói như vậy thân thể cứng đờ của năm tên phi tần khác tuy rằng hơi chút thả lỏng, nhưng còn có chút không dám dễ tin Dung Tự nói.


"Bởi vì Thái Hậu nương nương lên tiếng Hoàng Thượng nhất định phải tự tay của chúng ta chăm sóc, cho nên kế tiếp, sáu người chúng ta sẽ thay phiên chiếu cố Hoàng Thượng......"


Dung Tự còn chưa nói xong, Đỗ Đáp Ứng vừa mới tiến cung không bao lâu ngay lập tức chân mềm nhũn quỳ xuống, "Nương...... Nương...... Nương......"


Nương nửa ngày cũng không thể nói ra lời kế tiếp, rốt cuộc Dung Tự nói nàng ta đi nhìn Hoàng Thượng ai biết nàng ta nói chính là thật hay giả, không chừng là muốn lừa bọn họ đi trước vì nàng ta dò đường......


Bên trong hậu cung vốn là không có cảm tình gì đáng nói, lại nói nàng ta một quý phi cao cao tại thượng, trong lòng không chừng vốn là khinh thường đám đáp ứng, thường tại này của bọn họ, có thể vì nàng ta dò đường nói không chừng còn cảm thấy cũng là ban ân.


Nhưng Đỗ Đáp Ứng là thật sự không muốn a, nàng vừa mới tiến cung, thậm chí cũng chưa gặp qua mặt hoàng đế, vẫn còn một thân hoàn bích, đối với Hoàng Thượng một chút cảm tình cũng không có. Nàng đến bây giờ đều nhớ rõ nàng từng gặp qua lão đầu đổ phân, tuổi đã cao, tai điếc mắt mù, mặt đầy rỗ, chính là bởi vì tác hại của bệnh đậu mùa, nàng không muốn ngay cả chết cũng chết thống khổ, nàng thật sự không muốn.


Vừa thấy Đỗ Đáp Ứng lại sắp bắt đầu khóc, Dung Tự lập tức liền cau mày ngăn lại nước mắt của nàng ta.


"Được rồi, được rồi, ngươi trước ngồi xuống. Đỗ Đáp Ứng thân thể không khoẻ, sợ mạo phạm Hoàng Thượng, liền cho phép nàng hiện tại ở trong điện nghỉ ngơi, ngoài ra còn có ai thân thể cũng không khoẻ, cùng nhau nói ra, bây giờ đều có thể nghỉ tạm trong điện, trước dưỡng khỏe thân thể lại nói."


"Nương nương......" Quỳ gối trước mặt cô chính là An Tần mặt lộ ra vẻ già dặn, Dung Tự gật đầu, nhìn ba nữ nhân khác, bộ dáng hoặc âm thầm suy tư, hoặc cúi đầu không nói, liền chọn ba người bọn họ cùng cô đi chiếu cố Mục Nguyên Tu, thậm chí còn lập bảng giờ giấc, bắt đầu từ Dung Tự, kế tiếp đó là Lục Thường Tại, Tề Quý Nhân, Huệ Phi.


Phân phó xong rồi, Dung Tự liền ném xuống đám nữ nhân này, trước đi Mục Nguyên Tu bên kia.


Tiểu thái giám sớm đã chờ ở cửa vừa thấy Dung Tự tới, ngay lập tức đem thuốc ấm cùng cháo lấy ra, "Nương nương."


"Ngươi kêu vài người cùng nhau lại đây, ta muốn sức lực lớn."


"...... Sao, dạ."


Thấy tiểu thái giám lãnh mệnh lệnh tung ta tung tăng đi rồi, Dung Tự mỉm cười, liền đẩy ra cửa điện, lúc này đây Mục Nguyên Tu thật không có lại nổi điên, ngược lại đang dựa vào trên giường ghé vào ánh sáng của dạ minh châu ở bên cạnh, đang xem sách, biết là cô vào, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, một bộ dáng hờ hững.


Dung Tự cũng không để ý, đem hộp trúc đựng thuốc đặt ở một bên liền ngồi xuống, đồng dạng không nói gì.


Vừa thấy nàng như vậy, lông mày của Mục Nguyên Tu ngay lập tức nhăn chặt, lập tức liền đem sách ném qua một bên, "Thuốc đâu? Trẫm muốn uống thuốc, ngươi sẽ không phải là tâm hắc thủ độc* (độc ác) không cho trẫm uống thuốc, làm cho trẫm mãi không tốt lên được đi?"


Thấy hắn ta như vậy, Dung Tự nhấp miệng cười.


"Ngươi dám chê cười trẫm?"


"Không dám, được, tới, uống thuốc, uống thuốc." Dung Tự đi qua, mở ra hộp trúc, múc một muỗng thổi thổi liền đưa tới bên miệng Mục Nguyên Tu, "Uống đi."


"Ngươi......" Mục Nguyên Tu cau mày liếc mắt nhìn Dung Tự cười tủm tỉm một cái, tổng cảm thấy nàng giống như có chút không có ý tốt.


Còn chưa mở miệng, phương pháp cưỡng chế rót thuốc của Dung Tự lại lần nữa online, canh chuẩn cơ hội liền đem nước thuốc đổ vào hắn ta.


"Ồ, uống thuốc, tới, uống thuốc, ngoan, uống thuốc......"


"Dung...... Khụ khụ...... Ngươi muốn chết...... Khụ khụ...... Dung Quý Phi!"


Lời khiển trách của Mục Nguyên Tu còn chưa hoàn toàn nói ra, đầu kia cửa điện đã bị người gõ vang, Dung Tự nói câu vào, một đám tiểu thái giám liền chen tiến vào, nhìn qua một đám nhưng thật ra rất cao.


"Hồi bẩm Quý Phi nương nương, người nô tài đã mang đến."


"Được, chờ một lát." Dung Tự thừa dịp Mục Nguyên Tu không phản ứng kịp, ngay lập tức đứng dậy tiến lên, nắm cái mũi của hắn ta liền đem tất cả thuốc còn dư lại đều đổ vào, sau đó tiện tay liền đem hắn ta đẩy lên trên giường.


"Dung Tự, trẫm muốn mạng của ngươi!"


"Người còn không nhanh tới?"


Dung Tự nhìn về phía đám tiểu thái giám phía sau đã có chút trố mắt.


"Dạ...... Dạ."


"Dung Tự! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"


Mục Nguyên Tu giận dữ hét.


Ai ngờ giây tiếp theo Dung Tự bỗng nhiên lấn người lên, đôi tay nhẹ nhàng đè lại bờ vai của hắn ta, "Xuỵt, đừng nói chuyện......"


Mục Nguyên Tu sửng sốt.


"Ngươi hiện tại rất thối, trong phòng cũng rất thối, ta gọi bọn họ trước mang ngươi đi ra ngoài thanh tẩy một chút, sau đó lại gọi người quét tước trong phòng, mắc bệnh thuỷ đậu lại không phải ở cữ, có thể tắm rửa gội đầu, gọi bọn họ động tác nhẹ một chút là được."


"Thật sự?"


"Đương nhiên, ta đã hỏi thái y."


"Chính là trẫm không thể thấy gió......"


Trời mới biết Mục Nguyên Tu sớm đã muốn thanh tẩy một chút, hơn nữa mấu chốt nhất mùi vị trong phòng thật sự quá khó ngửi, ở lâu một chút cơn giận của hắn cũng khống chế không được mà như bão tố chạy ra bên ngoài.


"Ta biết, cho nên lúc này mới gọi bọn họ tới hỗ trợ a......"


"Hỗ trợ cái gì?"


Mục Nguyên Tu có chút khó hiểu, ánh mắt đơn thuần ngây thơ có chút đáng yêu.


Không bao lâu Dung Tự liền móc lỗ tai nghe thấy Mục Nguyên Tu muốn tru di cửu tộc của cô, không có gì khác, cô kêu những tiểu thái giám đó đem hắn ta dùng chăn bao quanh bao quanh thành một cái ống hình trụ, giống như cô từng xem qua bộ phim triều đại nhà Thanh, phi tử đi hầu hạ hoàng đế là bị bao quanh thành như vậy, còn may hậu cung Đại Ngụy này không có thói quen như vậy, bằng không Mục Nguyên Tu thật sự có khả năng diệt cửu tộc của cô.


Nhưng chính là như vậy, Dung Tự liền thấy Mục Nguyên Tu cả người đều bị giấu kín ở trong chăn, còn ở bên trong hướng về phía cô chửi ầm lên, thanh âm cũng có chút nghe không rõ ràng lắm, nhưng lại rất có tinh thần.


"Dung Tự, trẫm muốn giết ngươi, ngươi chờ đó cho trẫm, chờ trẫm khỏe nhất định phải đem vị trí quý phi của ngươi phế bỏ, đưa ngươi đi lãnh cung, a, Dung Tự, ngươi chờ đó cho trẫm, Dung Tự......"


Câu nói kế tiếp, bởi vì đối phương đã bị đám tiểu thái giám nơm nớp lo sợ nâng đi xa, Dung Tự cũng nghe không rõ ràng lắm, chỉ chừa một mình cô đứng ở cạnh cửa luôn cười tủm tỉm nhìn, sau đó liếc mắt nhìn bọn tiểu cung nữ thái giám khác đã lộ ra tình trạng si ngốc, "Còn không nhanh chóng đi vào quét tước, chăn, màn lụa đều đổi hết cho ta, còn có quần áo của Hoàng Thượng, đồ vật dùng qua tất cả đều đổi mới lại cho ta, tất cả cửa sổ đều mở ra, thay đổi mùi, Hoàng Thượng cũng sẽ không tắm lâu lắm, các ngươi động tác nhanh lên biết không?"


Nghe được Quý Phi nương nương lên tiếng, bọn thái giám cung nữ lúc này mới như ở trong mộng vừa tỉnh dậy nói câu dạ, ngay lập tức di chuyển, trong nhất thời thế nhưng cũng có chút không biết Quý Phi nương nương rốt cuộc là được sủng ái hay là không được sủng ái, Hoàng Thượng chính là nói muốn giết nàng a, vì cái gì nàng vẫn còn cười, một chút cũng không sợ hãi chứ? Thôi đi, thôi đi, chuyện của người phía trên bọn họ cũng không hiểu, trước quét tước sạch sẽ đi!


Chờ bên này quét tước xong, thông gió cũng kết thúc, Mục Nguyên Tu bên kia cũng rốt cuộc thanh tẩy xong, thế nhưng...... Lại bị nâng trở lại rồi?


Dung Tự ngồi ở trên lan can của cửa đại điện, trong tay gặm một nửa quả táo thiếu chút nữa đã rớt xuống hồ nước.


Cô cho rằng Mục Nguyên Tu kêu gào kịch liệt như vậy, trở về cũng ngẫm lại biện pháp khác, dùng cỗ kiệu gì đó, ai biết thế nhưng thay đổi giường chăn mới lại bị nâng trở về.


Sẽ không phải nghiện đi?


Chờ đến Mục Nguyên Tu sạch sẽ ngồi ở trên giường thơm tho ngào ngạt, phòng trong cổ hương vị kia cũng tan đi không ít, tâm tình của hắn mới rốt cuộc thoải mái không ít, nhưng vừa nhớ tới bản thân thế nhưng bị đám tiểu thái giám dùng chăn quấn nâng tới nâng đi, không có một chút uy nghiêm của hoàng đế, hắn liền không khỏi đem tất cả những món nợ này đều ghi tạc trên đầu của Dung Tự.


Chờ bọn tiểu thái giám đều đi hết, Dung Tự lại là cười hì hì đi đến.


"Thế nào? Xác thật thoải mái không ít đúng không?"


Dung Tự lập tức đi tới mép giường của Mục Nguyên Tu, giúp hắn ta đem màn lụa ở bên cạnh buộc lại, nhưng ai biết giây tiếp theo cổ tay bỗng nhiên bị Mục Nguyên Tu dùng sức kéo, hai người tức khắc liền thành tư thế nam trên nữ dưới, hai cổ tay bị Mục Nguyên Tu gắt gao ấn ở trên giường.


"Dung Tự! Ngươi thật đúng là ăn gan hùm mật gấu a? Thật cho rằng trẫm không dám giết ngươi?"


Dung Tự xác thật cảm giác được trong mắt đối phương hiện lên một tia sát khí, chỉ tiếc trên mặt hắn ta còn mọc bệnh thủy đậu sáng lấp lánh, thật sự là quá có ngại uy nghiêm của hắn ta, ngực cũng linh tinh tan một ít, Dung Tự nên cảm thán may mắn cô không có nổi sợ hãi đặc biệt nào không?


Nhìn hai mắt Mục Nguyên Tu giận dữ bừng bừng, Dung Tự nhẹ nhàng than một tiếng, "Không có, Hoàng Thượng ngài đương nhiên dám giết thiếp, chẳng qua thiếp cũng là đang vì Hoàng Thượng suy xét, mùi vị trong phòng rất lớn, Hoàng Thượng ngài cũng ngửi thấy được đúng không? Cho nên ngài mới dễ dàng táo bạo như vậy, như thế rất không có lợi cho dưỡng bệnh, cho nên mới suy nghĩ biện pháp như vậy, đưa ngài đi thanh tẩy, còn đặc biệt phân phó bọn tiểu thái giám ngàn vạn đừng cho ngươi dùng di tử cùng tạo châu* (là một dạng xà phòng), thiếp xác thật không có rắp tâm hại người, cũng xác thật không có ý tứ cười nhạo ngài, ngài xem, ngài vừa mới tắm rửa xong thiếp liền cầm thuốc mỡ từ Thái Y Viện kê cho ngài đến đây bôi cho ngài, tựa như ngài nói, Hoàng Thượng ngài là phu quân của thiếp, là trời của thiếp, thiếp làm cái gì nhất định phải đối nghịch với ngài chứ? Phải không?"


Dung Tự vẻ mặt nghiêm túc, một hộp thuốc bích ngọc trong tay vừa lúc liền lộ ở trước mắt của Mục Nguyên Tu.


Đối phương híp mắt, nhẹ nhàng buông cổ tay Dung Tự ra.


Dung Tự lập tức ngồi dậy, nhìn Mục Nguyên Tu một cái, liền mở ra cái nắp của hộp ngọc, dựa vào ánh sáng của dạ minh châu, trước tiên từ bên thân của Mục Nguyên Tu bắt đầu giúp hắn ta bôi.


Thuốc mỡ xanh nhạt mát lạnh, ngón tay của Dung Tự lại mềm mại ấm áp, bôi lên bệnh thuỷ đậu của bản thân, nháy mắt giống như thật sự có thể lập tức ngăn chặn nổi ngứa khắp nơi của hắn.


Mấu chốt nhất chính là biểu tình của Dung Tự thật sự phá lệ nghiêm túc, hắn hơi động một chút, liền sẽ lẩm bẩm một câu "Đừng nhúc nhích......"


Thanh âm trầm thấp mềm mại, cả khuôn mặt dưới ánh sáng chiếu rọi của dạ minh châu có vẻ phá lệ nhu hòa mông lung.


Mục Nguyên Tu nhìn nàng nghiêm túc bôi ở trên người của mình, từ ngực đến sau lưng, từ cổ đến gương mặt, chuyên chú cực kỳ, trên người còn tản ra một cổ hương thơm nhàn nhạt, không phải hương vị son phấn, ngược lại có chút giống mùi thơm hoa bạch ngọc lan mà nàng thường ngày tắm gội hay dùng nhất.


Nhìn xem, ngửi thấy, Mục Nguyên Tu không khỏi liền cảm thấy suy nghĩ của chính mình có phần không chịu bản thân khống chế, thế nhưng cảm thấy nữ nhân trước mặt từ trước đến nay điêu ngoa tùy hứng, hợp lý không buông tha người, bỏ qua ba điểm quấy phá cũng trở nên mỹ lệ động lòng người.


Nhìn môi dưới tươi đẹp ướt át của nàng, cổ tinh tế trắng nõn càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng liền liếm liếm môi.


"Còn có chỗ nào?"


"Hả...... Cái gì?"


"Ta hỏi ngươi còn có chỗ nào bị bệnh thuỷ đậu? Trên đùi có không?"


Dung Tự hỏi đúng lý hợp tình.


Khiến Mục Nguyên Tu bỗng nhiên liền nhớ tới bản thân trước đó lúc ngủ trên mông mình ngứa ngáy khó nhịn, gương mặt nháy mắt hơi đỏ lên, tiện tay liền đẩy Dung Tự một phen, "Không có, không có, chỉ có mấy chỗ như vậy."


"Không có liền không có, làm gì đẩy ta?"


"Ngươi là phi tử của trẫm, trẫm muốn đối với ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng có thể." Khi nói lời này, trong lòng Mục Nguyên Tu bỗng nhiên một trận kích động.


"Đó là đương nhiên, chẳng qua ngài bây giờ rất nhiều chuyện đều làm không được." Dung Tự thuận miệng tiếp một câu.


Mục Nguyên Tu liền cho rằng đối phương là đang cười nhạo hắn, tại lúc Dung Tự bưng cháo đến hỏi hắn uống hay không, bởi vì trong lòng phiền muộn, thế nhưng trực tiếp liền duỗi tay đem chén cháo đó ném lên mặt đất.


"Không uống......"


"A, tê......" Vừa không lưu ý, mu bàn tay của Dung Tự thế nhưng cũng dính vào một ít cháo nóng, nháy mắt liền cảm thấy một trận đau đớn truyền đến, cô nhanh chóng duỗi tay móc ra khăn lau, mu bàn tay đã sớm lập tức đỏ lên.


Dung Tự nhìn thoáng qua cháo đổ trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua Mục Nguyên Tu mặt lộ vẻ kinh ngạc.


"Không uống ngài có thể nói với ta......"


Dung Tự cưỡng ép kiềm chế lại cơn giận của mình, bệnh thần kinh, bệnh thần kinh, người này đầu óc có hố đi? Không uống thì nói không uống, cái này rất khó sao?


"Ta đi ra ngoài gọi người đến đây đem nơi này thu thập một chút, thuận tiện bôi một ít thuốc."


"Dung......"


Nói, Dung Tự cũng đã đi tới cửa, ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngay sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía Mục Nguyên Tu ngồi ở trên giường sâu trong đáy mắt ẩn dấu một chút lo lắng, ở trong lòng cười khẽ, "Xem ra Hoàng Thượng ngài cũng không thích ta chiếu cố, yên tâm, ngày mai không phải ta, hẳn không ai chọc ngài sinh khí, ta trước đi ra ngoài, ngài nghỉ ngơi cho tốt."


Nói xong, Dung Tự căn bản là không đợi Mục Nguyên Tu mở miệng, liền đẩy cửa ra nhanh chóng đi ra ngoài.


Trước gọi người đem trong phòng của Mục Nguyên Tu quét tước lại, bản thân liền chuẩn bị kêu thái y cấp mình một ít thuốc mỡ bị phỏng, nhưng ai biết tìm nửa ngày cũng chưa tìm được một tiểu thái giám rãnh rỗi, không có biện pháp liền về trước sân của mình.


Ai ngờ vừa bước vào sân liền nghe thấy một giọng nam mát lạnh nhẹ giọng nói, "Tay bị phỏng?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.