Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 50: Vườn trường trò đùa dai (9)




Edit: LINH


♤♤♤♤♤♤♤♤♤♤


Nhìn Dung Tự nghiêm túc như vậy, Tiêu Nhượng đã hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn thông minh, nhưng Dung Dung nói những việc này hắn một chút cũng không biết, hắn cho rằng chính mình chỉ cần mang theo tiền, nhớ rõ địa chỉ trong nhà, sau đó đi họp chợ trên trấn nhỏ mua phiếu xe là có thể về nhà, là có thể nhìn thấy ba và dì, như thế nào trong thị trấn còn có người trong thôn đâu? Sao có thể chứ?


Tiêu Nhượng tiếp tục nhìn Dung Tự, sau đó đối phương liền lôi kéo tay hắn tới bên dòng suối nhỏ, dùng khăn tay nhỏ rửa tay cho hắn, còn thuận tiện lau mặt, để sát vào bên tai hắn nhỏ giọng mà nói, "Lần trước trong thôn chúng ta sinh viên kia chính là như vậy, cô ấy đều chạy ra ngoài núi, lại vẫn là ở trong thị trấn mua phiếu xe, bị đám người kia trói trở về, nhóm người trung gian đều có quy củ, nếu là người nào trong thôn chạy, hoặc là người trong thôn nhất thời mềm lòng thả người chạy, sau này cũng sẽ không lại đây buôn bán, trong thôn chúng ta tuy rằng mua người không nhiều lắm, nhưng vẫn là cần vợ, cho nên cũng không dám cùng những người trung gian đó đối nghịch, trong thị trấn rất nhiều đều là trong thôn dọn đi qua, cũng có một ít nàng dâu trước kia bị lừa bán lại đây, bọn họ biết bắt được người nhất, lại ở gần bến xe mở cửa hàng, gặp phải bọn họ bạn cũng đừng nghĩ chạy......"


Đúng vậy, thực buồn cười, những nữ nhân đó trước kia bị lừa bán lại đây, bản thân sau này nhận mệnh, cơ hồ đem tất cả tâm tư đều đặt tại bắt được những nữ nhân bị lừa bán chạy trốn đến trong thị trấn.


Chính mình đi không được, tâm lý cũng không cho người khác đi, thúc đẩy một cái tuần hoàn ác tính như vậy, khiến cho người chịu khổ càng ngày càng nhiều, bọn họ đồng minh cũng càng thêm lớn mạnh lên.


Ai kêu người trong núi trọng nam khinh nữ, rất nhiều bé gái vừa sinh ra thì cùng cháu gái nhỏ của Trương lão thái giống nhau, bị bóp chết, bị chết đuối, bị chết đủ loại, kết quả tới lúc bé trai nhà mình kết hôn, hoán thân cũng không thỏa mãn được nhu cầu, liền bắt đầu đi bên ngoài núi mua nàng dâu mới lại đây, như thế lặp lại, vĩnh viễn tuần hoàn ác tính đi xuống!


Nghĩ như vậy, Dung Tự khe khẽ thở dài, Tiêu Nhượng không rõ nguyên do mà nhìn cô một cái.


Sớm tại lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền cảm thấy Dung Dung cùng đám trẻ con khác trong núi bất đồng, ánh mắt xem hắn còn rất kỳ quái. Sau này lúc ở chung, cô có vẻ càng thêm không giống người thường, nói chuyện còn có hành vi đều làm Tiêu Nhượng có một loại cô rất đáng tin cậy có thể tín nhiệm, thậm chí có cảm giác muốn dựa vào cô.


Hắn, thích loại cảm giác này, cái này làm cho hắn cảm thấy thực an toàn, sẽ không lo lắng hãi hùng như vậy!


Nghĩ như vậy, Tiêu Nhượng không tự chủ được liền nắm chặt ngón tay Dung Tự, ngón tay của con gái thực ấm, chính là chạm vào nước cũng như cũ ấm đến sợ người, trong cơ thể giống như là ẩn dấu một mặt trời nhỏ.


Dung Tự đối với hành động như vậy của cậu ta không để bụng, "Bạn nói bạn tích cóp tiền, tích cóp bao nhiêu?"


Nghe vậy, Tiêu Nhượng nháy mắt run lên, trong lòng vẫn là không khỏi nổi lên một trận hoài nghi, trong mắt không tự giác liền biểu lộ ra tới.


Dung Tự duỗi tay chỉ xuống chán cậu ta, "Miên man suy nghĩ cái gì, lần trước cái bình gốm kia, tôi nói đúng hay không? Tôi đều thấy, nhưng bạn không nghĩ tôi biết, tôi liền không hỏi bạn."


Nghe cô nói như vậy, Tiêu Nhượng nháy mắt liền mở to hai mắt, nguyên lai...... Nguyên lai Dung Dung đều thấy được......


Vì thế cậu ta nghĩ nghĩ liền mang theo Dung Tự tới gần chỗ chôn bình gốm trước đó, dùng sức bới lên, liền bới ra cái hố to.


Tiểu tử thúi này còn biết chỗ nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất!


Dung Tự bĩu môi, cô cũng thật là không nghĩ tới tên ranh này thế nhưng còn sẽ đem tiền giấu ở gần đây.


Những đồng tiền đó của Tiêu Nhượng đều là cậu ta ngày thường nói ngọt hỏi Trương lão thái cùng Trương lão đầu muốn tới, có một chút là cậu ta làm việc vặt cho bọn họ tích cóp xuống, còn có một ít là bọn họ ở trên núi hái thứ gì, cậu ta bán giá rẻ cho người trong thôn mà hàng năm đi trấn trên bán đồ, kiếm tới, rốt cuộc cậu ta tuổi tác còn nhỏ, lại là thời điểm mê chơi, đi trên núi làm không được gì đều là bình thường.


Việc linh ta linh tinh này thế nhưng cho cậu ta tích cóp được 102 đồng tám hào, Dung Tự trong nhất thời lại có chút đối với Tiêu Nhượng này lau mắt mà nhìn, đầu óc này, trời sinh liền thắng ở trên vạch xuất phát a! Ông trời thật là không công bằng!


Dung Tự tại Tiêu Nhượng trong đôi mắt nhỏ khẩn trương, lại đem tiền bỏ trở lại, sau đó giúp đỡ cậu ta chôn kĩ, hai người lại đi tới bên dòng suối nhỏ rửa tay.


"Thành phố Yến Kinh cách nơi này rất xa, phải ngồi xe lửa, bạn biết không?"


Nghe vậy, Tiêu Nhượng lập tức khẩn trương lên, "Dung Dung bạn không đi cùng tôi sao?"


"Bạn muốn đi tìm ba bạn, nhưng ba tôi thì ở chỗ này a, tôi còn có mẹ, ông nội, em trai em gái, tôi đi theo bạn, bọn họ làm sao bây giờ? Về sau tôi cũng sẽ giống như bạn nhớ bọn họ, hơn nữa tiền của bạn căn bản không đủ hai người chúng ta cùng nhau đi."


Dung Tự nghiêm túc phân tích cho cậu ta.


"Chính là...... Chính là......"


"Bạn không muốn gặp người trong nhà của bạn sao?"


"Tôi muốn."


"Vậy được rồi, chúng ta có thể trước làm ước định nha, sau này trưởng thành, bạn có thể tới nơi này tìm tôi, à, hoặc là tôi có thể đi bên ngoài tìm bạn, bạn cảm thấy thế nào?"


"...... Được."


"Tôi đây kêu Dung Tự, bạn cũng đừng quên nha!"


"Tôi sẽ không quên, tôi sẽ luôn luôn nhớ rõ bạn."


"Vậy là tốt rồi, nửa tháng sau, chúng ta bên này phải ăn tết, từng nhà đều phải đi vào trong thị trấn mua đồ, bạn đến lúc đó nhớ rõ quấn lấy Trương lão thái mang bạn đi trong thị trấn biết không?"


"Ừa, Dung Dung, tôi có chút sợ......"


"Không sợ, tôi đến lúc đó cũng sẽ cùng đi, tôi sẽ giúp bạn chủ ý."


Dung Tự nắm chặt tay Tiêu Nhượng, nghiêm túc nói.


Thời gian nửa tháng này, Tiêu Nhượng so với cậu ta trước đó thậm chí còn muốn ngoan hơn, ngay cả Trương gia điên điên khùng khùng Đỗ Hiểu Cần bệnh cũng bởi vì Tiêu Nhượng mà tốt rất nhiều, thậm chí cũng bắt đầu nhận cậu ta đứa con trai này, càng đừng nói mỗi ngày cười đến không khép miệng được Trương lão thái cùng Trương lão đầu, ngay cả Dung Tự đều nghe cha mẹ nhà mình đàm luận Tiêu Nhượng nhiều hiểu chuyện nhiều nghe lời nhiều thông minh, thậm chí là còn gọi Dung Tự mang theo Tiêu Nhượng về nhà cùng Dung Diệp Dung Quả ở chung nhiều hơn.


Thật là đủ rồi!


Bất quá, người thông minh dỗ người thật là lợi hại a!


Thời gian nửa tháng giây lát lướt qua, quả nhiên, Dung Tự tại trong đội ngũ đi trấn trên thấy thân ảnh Tiêu Nhượng, nghe nói Trương lão thái bởi vì bị cháu trai ngoan nhà mình dỗ đến rất là vui, cũng chuẩn bị lấy ra tiền riêng của bản thân mua món đồ chơi cho cậu ta.


Dung Tự không thể không tự đáy lòng mà bội phục Tiêu Nhượng, bất quá năm tuổi, cũng đã lợi hại như vậy, trưởng thành...... Ặc, trưởng thành cái dạng người nhìn rất chán ghét!


Nhưng bởi vì Tiêu Nhượng là bị lừa bán lại đây, cho nên mọi người coi chừng cậu ta còn là coi đến rất nghiêm, cho nên bình gốm tiền kia là Dung Tự trộm lấy ra, hiện tại vừa vặn đặt ở túi tiền của cô.


Sau khi cùng Tiêu Nhượng đối mặt, cô liền theo bản năng mà vỗ vỗ túi tiền của mình.


Ánh mắt Tiêu Nhượng sáng lên, liền tiếp tục đi theo Trương lão thái tới tới lui lui mà đi dạo, Trương lão thái nói muốn mua súng đồ chơi cho cậu ta, Tiêu Nhượng nói không cần, làm bà ta đổi thành cái bao đầu gối, nói chân ông nội không tốt, cái bao đầu gối này đối với ông có chỗ lợi, nghe được Trương lão thái cơ hồ là hôn mặt cậu ta đầy nước miếng, kêu lên tâm can bảo bối.


Nghe được Dung Tự nổi da gà cơ hồ run rẩy lên, sau đó đảo mắt liền rời đi cha mẹ mình, đi hướng nhà ga, ở nơi đó vòng vo rất lâu mới nhận chính xác một nữ nhân, cho cô ta hai phần tiền vé xe, phần cô ta Dung Tự sẽ thanh toán, chính là yêu cầu đối phương cho cô làm việc vặt thôi.


Từ mặt đầy cảm kích trong tay của nữ nhân tiếp nhận vé xe, Dung Tự lại từ bán hàng rong nhỏ bên đường mua cái nón, một áo khoác hình con vịt nhỏ màu vàng, dùng bao nilon đen sắp xếp gọn gàng, liền đi trở về.


Ánh mắt ra dấu xong, Tiêu Nhượng ngay lập tức hô to bản thân bụng đau, cũng không biết tên nhóc đó dùng biện pháp gì, trên trán liền mồ hôi cũng ra tới.


Kêu cậu ta đi WC nữ giải quyết cậu ta còn nói chính mình là con trai không làm, cuối cùng liền đi WC nam bên cạnh, Dung Tự tránh ở một bên vội vàng vòng đến phía sau WC, từ cửa sổ đem Tiêu Nhượng đỡ xuống.


"Quần áo thay đổi, nón đội lên, sau khi bạn lên xe, ngồi bên cạnh hẳn là một nữ nhân da đen trên mặt có nốt ruồi lớn, đến lúc đó nói ngọt một chút, tận lực làm người ta cho rằng các người là hai mẹ con biết không? Từ đây ngồi xe đến Giang Thành, sau đó hỏi người một chút, mua vé xe lửa đi Yến Kinh, lên xe không cần cùng người khác nói chuyện, không cần ăn uống đồ vật người khác đưa qua, vừa thấy có người không thích hợp, ngay lập tức la to, sau đó tận lực tìm mấy chú mấy dì mặc đồng phục biết không? Bánh quy này còn có nước, trên đường ăn, không nhiều lắm, bạn khả năng phải chịu đói, về nhà thì tốt rồi, biết không? Còn có chưa lớn lên đừng tới đây tìm tôi, đến lúc đó bạn khả năng không có việc gì, tôi liền phải bị đánh biết không? Nhanh lên đi thôi, xe sắp chạy rồi......"


Dung Tự dùng sức đẩy Tiêu Nhượng một chút, lại không nghĩ đối phương thế nhưng hốc mắt đỏ bừng gắt gao giữ chặt góc áo của cô, không nhúc nhích.


"Đi a, bạn vào WC thời gian dài như vậy, không sợ người nhà phát hiện a, tôi cũng nên đi, nếu như bị người trong thôn phát hiện, ba mẹ tôi chỉ sợ cũng bảo vệ tôi không được, đi mau a!"


"Dung Dung, bạn chờ tôi, trưởng thành tôi nhất định sẽ trở về tìm bạn......"


"Ừm, bạn đi mau!"


Nói như vậy xong, Dung Tự không chú ý, Tiêu Nhượng trước mặt thế nhưng trực tiếp nhón chân tới, tại miệng cô hôn xuống, "Tôi tương lai nhất định sẽ trở về lấy bạn làm vợ, bạn đừng gả chồng, tôi còn không có mời bạn ăn ngon đâu, còn không có kêu ba làm bạn học đại học đâu!"


Nghe vậy, Dung Tự sửng sốt, nhìn cậu bé trước mặt nghiêm túc lau nước mắt.


Sau khi lớn lên cậu đừng nghĩ giết chết tôi, tôi liền cám ơn trời đất.


Cô ở trong lòng yên lặng phun tào, nhìn Tiêu Nhượng chạy xa, ngay lập tức đi ra ngoài.


Lúc sau kêu trời gọi đất, kinh thiên động địa Dung Tự đã hoàn toàn không biết được, đơn giản là Tiêu Nhượng vừa đi xa, thời gian quay trở lại của Dung Tự đến đây là dừng lại.


Sau đó hồi phục lại tinh thần, thấy đó là Tiêu Nhượng dần dần hướng tới gần khuôn mặt hoàn mỹ của cô.


Liền trong nháy mắt đối phương muốn hôn lên, Dung Tự lập tức giơ tay bưng kín môi, môi lạnh lẽo của nam nhân vừa vặn ấn tới phía trên mu bàn tay cô.


Vừa mở mắt, thấy đó là Dung Tự sắc mặt hơi có chút tái nhợt, sau đó làm tư thế nôn mửa, lại một phen đẩy Tiêu Nhượng trước mặt ra, từ trên mui xe xuống dưới, đẩy mọi người trước mặt ra, đỡ lan can điên cuồng nôn mửa.


Trước đó tại thời gian quay trở lại cô còn không có phản ứng gì, mà bây giờ ý thức quay trở lại Dung Tự căn bản là áp chế bản thân không được bởi vì đua xe mà bắt đầu cảm giác nôn mửa, có thể nhẫn đến bây giờ đã xem như lấy hết cố gắng lớn nhất của cô.


Dung Tự không biết chính là, tại cô đẩy ra Tiêu Nhượng, người chung quanh nháy mắt yên tĩnh. Phải biết rằng nơi này còn có cái quy củ, chính bọn họ định ra, người thắng chủ yếu sau khi thắng lựa chọn hôn môi bạn gái của mình, đó chính là ý tứ thổ lộ. Cô ấy cũng không cự tuyệt như thế đã nói lên cô ấy tiếp thu đối phương thổ lộ cũng đáp ứng trở thành bạn gái của đối phương.


Hiện tại đồ nhà quê này khen ngược, không chỉ có một phen đẩy Tiêu Nhượng ra, còn chạy đến một bên ói, cảm giác ghét bỏ trong đó quả thực không cần quá rõ ràng a!


Đám nam sinh trường khác bại bởi Tiêu Nhượng trực tiếp liền chỉ vào cậu ta cười ha ha lên, rất nhanh tiếng cười liền tràn ngập ra.


Dung Tự ói đến không sai biệt lắm, lúc này mới quay đầu nhìn về phía đầu kia, các nam sinh thua đua xe còn cười đến vui vẻ như vậy vui vẻ, sau đó thấy bọn họ một người tiếp một người đối với cô huýt sáo.


"Mỹ nữ, lợi hại a! Ha ha ha ha......"


Dung Tự có chút không rõ nguyên do, nhưng thật ra mấy người Hàn Liệt cũng đứng ở một bên nghẹn cười nhìn cậu ta, Tiêu Nhượng nhưng là vẫn đứng trên mui xe, nhìn ánh mắt cực kỳ quỷ quyệt.


Cái này làm cho Dung Tự có chút kỳ quái, thời gian quay trở lại, người này nhìn qua như thế nào còn dữ như vậy? Không phải nói tốt phải nhớ đến Dung Tự người này sao? Móa, vừa đi coi như lời nói của mình trước đó giống như đánh rắm, hoàn toàn không nhận nợ nha!


Mà thấy Dung Tự vẻ mặt không hiểu mà hướng bọn họ nhìn lại, Lâm Nhã Kỳ nghĩ nghĩ, vẫn là chạy chậm qua đưa khăn giấy cho cô, biểu tình nhất thời cũng có chút phức tạp, có chút may mắn cũng có chút trách cứ.


"Cô không sao chứ?"


"Không có. Những người đó như thế nào thua còn vui vẻ như vậy a?"


"Cô, cô không biết?"


"Hả, tôi nên biết?"


Dung Tự lau miệng, mùi hương giấy ăn nồng nặc trong nhất thời thế nhưng lại làm cô có một loại xúc động muốn ói.


Phải biết rằng trước đó cô ngồi xe của Lục Vân Hàng cũng chưa phản ứng lớn như vậy, xem ra vẫn là Tiêu Nhượng kỹ thuật vấn đề, lái xe giống như vội vã đi đầu thai, cô sao có thể thừa nhận?


"Cô nếu là không biết liền thôi bỏ đi......"


"Như thế nào có thể thôi đâu? Há há....." Hàn Liệt cười giống như mèo trộm thịt vậy, "Dung Dung cậu cũng thật đủ tuyệt tình a, về sau A Nhượng ở trước mặt đám kia người một đoạn thời gian rất dài cũng không dám ngẩng đầu lên, há há!"


Lục Thiên Hữu cũng cười trộm theo.


Dung Tự biết hỏi hai người bọn hắn khẳng định là hỏi không ra thứ gì, đành phải quay đầu nhìn về phía Lục Vân Hàng.


Đối phương ho nhẹ, rốt cuộc cùng Dung Tự giải thích rõ ràng, nguyên lai vừa mới Tiêu Nhượng đang cùng cô thổ lộ.


"Cái gì?" Dung Tự trực tiếp liền sửng sốt.


Sau đó liền thấy trước mặt bốn người, trừ bỏ Lục Vân Hàng ở ngoài đều đang chú ý phản ứng của cô.


Dung Tự nhíu nhíu mày, lúc này mới nói tiếp, "Học sinh cao trung sao lại có thể yêu đương chứ? Chúng ta bây giờ chuyện quan trọng nhất là học tập không phải sao? Yêu đương là trái với nội quy trường học, bạn học Tiêu Nhượng ngại quá, vừa nảy là tôi không biết rõ ràng, nhưng tôi hiện tại biết rõ ràng, tôi cũng muốn nói, tôi sẽ không làm bạn gái của cậu, chúng ta hiện tại chuyện quan trọng nhất là đọc sách thi đại học, chuyện khác cũng muốn chờ sau khi lên đại học lại suy xét......"


Vừa nghe cô nói như vậy, cơ hồ tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người.


Hàn Liệt lập tức nóng nảy, "Này, Dung Dung, cậu làm sao nói như vậy chứ? Nếu là cậu sau này thích tên con trai nào, cậu không muốn cùng cậu ta ở bên nhau sao? Không nghĩ cái gì cũng không màng, cùng cậu ta thông báo, nói một trận yêu đương oanh oanh liệt liệt sao?"


"Kia cũng là chuyện tôi sau này phải suy xét, hiện tại chủ yếu nhiệm vụ của chúng ta là học tập không phải sao?"


Hàn Liệt phát điên, cô nương này toàn là gân, căn bản là nói không thông a, hắn bỗng nhiên cảm thấy bày ở trước mặt bốn người bọn họ chính là đường chết a!


Học tập học tập, a, thật là đủ rồi!


Nguyên lai đối thủ lớn nhất của bọn họ không phải những người khác, mà là học tập!


Mịa!


"Nhưng nếu cậu sau đó không lâu liền thích một tên nam sinh làm sao bây giờ?"


"Thích cậu ta cái gì? Trường học không có thành tích tốt hơn tôi?"


Dung Tự nhíu mày.


"Như thế nào? Cậu tìm bạn trai còn muốn thành tích tốt hơn cậu?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.