Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 23: Thế thân (phiên ngoại)




Edit:LINH


Thấy cánh tay Dung Tự rũ xuống trong nháy mắt, hắn một mạch chạy vội tới đây, liền thở không thở nổi, Tần Dịch thậm chí cảm thấy tim mình như ngừng đập, tất cả thanh âm xung quanh mình cũng trong nháy mắt rời xa hắn, không nghe được bất cứ tiếng gì, điều gì cũng làm không được, bất luận tự hỏi cái gì, thậm chí ngay cả động tác như vậy cũng một cái chớp mắt liền chậm lại.


Dung Tự bất tỉnh nhân sự, không biết sống chết, hắn đến tư cách tiến lên đều không có. Từ lúc bắt đầu hắn và cô đã luôn đối đầu với nhau, nếu không có sự cố phía trước, sẽ không còn có bất cứ giao lưu gì, ngay cả đối phương, ngay cả với chính hắn đều vẫn luôn cho rằng người hắn yêu là Dĩ Nhu, đời này đều sẽ không thay đổi.


Hắn tìm không thấy lý do gì để tiến lên.


Xe cứu thương tới, Dĩ Nhu một thân áo cưới liền đi lên, hắn lại chỉ có thể lái xe đi theo phía sau, hắn muốn biết tình hình đối phương hiện tại rốt cuộc thế nào? Muốn biết đầu tiên. Tuy rằng chính hắn còn không hiểu loại tư tưởng độ ngột này từ đâu mà đến, có thể hắn chỉ nghĩ như vậy.


Tới bệnh viện rồi, hắn liền cũng đi theo bên cạnh anh em nhà họ Giang nhìn Dung Tự bị đẩy vào phòng giải phẫu.


Thời gian chờ đợi rất dài, mà hắn lại chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn đèn đỏ phòng giải phẫu tới phát ngốc, hắn không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, bỗng dưng trong lòng lại sinh ra một cảm giác hoang đường.


Rõ ràng, rõ ràng không bao lâu trước đó người con gái này còn ở cùng mình đấu võ mồm, như thế nào mới một chút bộ dạng liền thành không có chút máu như bây giờ? Dung Tự này trước nay đều là thần thái tươi đẹp sáng ngời trong một đám người, trái với với Dĩ Nhu ôn hòa, cô là tươi sáng như vậy. Mặc dù dày vò chính mình, hắn cũng chưa có cách nổi giận với cô, bởi vì cô luôn có thể vô tình khiến hắn hết giận.


Cho nên nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không!


Như vậy nghĩ, Tần Dịch bỗng nhiên liền cảm thấy không khí hiện tại có chút áp lực. Giang Thừa Diệc vẫn luôn ở đó rơi nước mắt, Giang Thừa Minh thì nhìn vết máu trên tay mình đến phát ngốc, Dĩ Nhu cũng đã sớm đã đỏ hốc mắt, mặc cho áo cưới bị bẩn, rũ đầu, ai cũng không biết nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.


Áp lực, thật sự rất áp lực!


Cho nên Tần Dịch ném một câu đi ra ngoài mua đồ uống, liền chạy tới căn tin của bệnh viện, nhưng cả người dựa vào khu hút thuốc bên cạnh. Khi rút thuốc lá ra, hắn kinh ngạc thấy đôi tay mình đang không ngừng run run, thậm chí run tới mức không thể châm lửa, hắn tức giận, trực tiếp xoa nát điếu thuốc kia, mua đồ uống trở về.


Màn đêm rất nhanh buông xuống, hai anh em nhà họ Giang ai cũng không có ý rời đi, ngay cả Dĩ Nhu cũng chỉ ngồi ở đó. có thể là sắp tối, nhiệt độ không khí dần xuống thấp, nàng vẫn luôn ôm cánh tay mình run bần bật, khi Tần Dịch nghĩ xem có đem áo khoác của mình cởi ra cho cô ấy khoác hay không, bác sĩ ra tới, nói gì mà nhóm máu của Dung Tự tương đối hiếm gặp, hiện tại kho máu còn lại không đủ, yêu cầu người nhà bổ sung thêm máu. Ở đây có tới ba người đàn ông thế nhưng đều không nhóm với cùng Dung Tự, chỉ ngoại trừ Dĩ Nhu, không đợi bọn họ nói gì, Dĩ Nhu liền lập tức xông lên, nói nàng nhiều máu, bao nhiêu cũng có thể cho.


Máu cũng lấy, lấy máu xong Dĩ Nhu cũng chỉ ngồi ở một bên không nói gì, sắc mặt có chút tái nhợt, Tần Dịch liền đem túi sữa bò cho cô ấy, nghe thấy đối phương nhỏ giọng nói câu cảm ơn.


Bên kia bác sĩ liền lại ra tới, thời gian vừa lúc là 22:36 phút.


Bác sĩ hướng về tất cả bọn họ lắc lắc đầu, một đám người đều không nói chuyện, chỉ có Dĩ Nhu che miệng lại khóc ra tiếng.


Giang Thừa Diệc làm theo yêu cầu lúc còn sống của Dung Tự, đem tim cô ấy đổi cho em trai cô. Kỳ tích chính là, về cơ bản đều không có bất cứ hiện tượng bài trừ nào. Em trai Dung Tự là Dung Chính vẫn luôn khôi phục rất tốt, thấy bọn họ mỗi người đều gọi anh, kêu chị, chưa bao giờ có hỏi qua chị hắn một câu.


Tới khi cơ thể hắn bình phục tốt hẳn , Dung Chính liền hoàn toàn không thấy đâu, bọn họ ai cũng không biết hắn đi nơi nào, Giang Thừa Diệc tìm hắn vô số lần, cuối cùng cũng chỉ phát hiện trước mộ Dung Tự một bó hoa hồng trắng thôi.


Đó là loài hoa nàng thích nhất khi còn sống.


Ba năm sau.


"Cái gì? Em muốn kết hôn?"


Tần Dịch nhìn Lâm Dĩ Nhu trước mặt, kinh ngạc hỏi.


"Từ khi nào vậy? Em nghiêm túc sao! Đối phương tên là gì? Sao trước nay anh cũng chưa nghe em nói qua vậy?" Tần Dịch không thể tin được mà nói.


"Ha ha, kỳ thật thời gian em quen biết anh ấy cũng không bao lâu, khoảng thời gian trước không phải em đi du lịch sao. Chính là ở trên máy bay gặp được, về sau phát hiện anh ấy cũng đi du lịch, lại còn đi cùng quốc gia với em. Sau đó em không chịu được thời tiết ở đó, cơ bản đều là đối phương chăm sóc em trong toàn hành trình, chính mình cũng chưa thể chơi, sau đó a. Em liền cảm thấy anh ấy không tồi, sau trước khi về nước liền trao đổi cách liên hệ. A, sau đó liền anh mời em ăn cơm, em rủ anh xem phim, liền quen thuộc. Em đâu có không nói với cái người bận rộn như anh chứ! Anh nhìn xem ngươi này quán cà phê làm ăn thật tốt, em mới không dám quấy rầy anh đâu!"


Lâm Dĩ Nhu che miệng cười cười.


"Anh có vội đâu, bất quá vẫn là thực vì em vui vẻ, cho nên hôm nay tới đưa anh thiệp mời sao?"


"A, đúng vậy, đây."


Lâm Dĩ Nhu đem thiệp mời đẩy ra phía trước, lại không nghĩ đúng lúc này một cặp sinh đôi trai gái đang chạy tới đây.


"Cậu, cậu, cháu muốn ăn kem ly!"


"Cháu cũng muốn, còn muốn bánh quy nhỏ!"


"Không phải chứ? Con của chị anh đều đã lớn như vậy?"


"Vậy đó, ai mà biết được chị ấy lại thế này? Vô thanh vô thức một hơi liền sinh hai đứa, đến bây giờ anh rể anh còn đang đi khắp thế giới tìm chị ấy đâu? Nói chị ấy sinh con liền dứt khoát kết hôn, ai biết chị ấy nháy mắt liền chạy. Ba mẹ anh lúc trước nói thật dễ nghe, muốn bọn anh sinh mấy đứa cháu cho bọn họ chơi, kết quả thật sự tới, mang theo hai ngày liền bắt đầu chịu không nổi, hai đứa nhóc này có thể xem là anh nuôi từ bé tới lớn!"


"Không thể tưởng tượng được anh một tay nuôi bọn nhóc, mệt, em mệt, sớm biết rằng lúc trước liền cùng anh ở bên nhau, ai ai!"


"Em cứ đừa!"


Hai người cười một lúc, Tần Dịch kêu nhân viên cửa hàng đưa hai đứa trẻ xuống ăn gì đó, quay đầu lại mới thấy Lâm Dĩ Nhu kia như muốn nói gì lại thôi.


"Anh...... Gần đây có liên hệ với Thừa Diệc sao? Em thấy hiện tại quan hệ anh và anh ấy cũng không tệ lắm!"


Lâm Dĩ Nhu vẫn là thôi do dự hỏi tới, thấy Tần Dịch khóe miệng cười, lúc này mới không chịu được than một tiếng, "Được được, em chính là muốn hỏi Giang Thừa Minh, cũng có thể coi như là chồng trước, em tốt xấu cũng phải biết một chút tình hình của người ta gần đây có phải hay không? Em nhớ rõ anh ấy một năm trước, còn vì bệnh trầm cảm không thể gặp người khác, hiện tại......"


Trước đây tình hình của Giang Thừa Minh thật sự rất nguy hiểm, sau khi Dung Tự đã chết, ngay từ đầu bọn họ còn không có phát hiện, ai biết người nọ vô thanh vô tức liền uống thuốc ngủ, nếu không phải Giang Thừa Diệc nửa đêm tỉnh lại cảm thấy không thích hợp, chỉ sợ Giang Thừa Minh cũng muốn cùng đi theo Dung Tự.


Dĩ vãng phong độ nhẹ nhàng, lý trí bình tĩnh trước đây của Giang tổng hoàn toàn biến mất không thấy, thay vào đó là thái độ tiêu cực bi quan, thậm chí lại có ý phí hoài bản thân mình của Giang Thừa Minh. Trong khoảng thời gian đó, cô, thậm chí là Tần Dịch đều cùng giúp đỡ Giang gia, Giang Thừa Minh bệnh trầm cảm thật sự thực nghiêm trọng, thậm chí chỉ cần có một người không chú ý hắn sẽ nghĩ mọi cách tìm chết.


Mất đi Dung Tự, Giang Thừa Minh biết chính mình trách lầm đối phương Giang Thừa Minh cả người trực tiếp đã bị đối phương kéo xuống một cái vực sâu, hơn nữa chính là hắn từ bỏ nỗ lực, cho nên mặc kệ người ngoài trợ giúp như thế nào cũng không có một chút tác dụng gì.


Chỉ nhìn thấy người đàn bà hại chết Dung Tự trước kia, hắn mới có hơi chút dao động, nhưng bọn họ cũng nghe không hiểu đối thoại của hai người, cái gì mà con trai ở bệnh viện bệnh tâm thần, cái gì nguyên lai người mẹ là bà ấy cũng là bệnh nhân tâm thần, cái gì mà sẹo ở mu bàn tay Dung Tự, tất cả đều là bởi vì hắn.


Bọn họ nghe không hiểu, lại cũng chỉ có thể cẩn thận mà chú ý hắn.


Lại không nghĩ sau khi Giang Thừa Minh gặp qua người đàn bà kia, trở về thật không có tìm chết, ngược với bắt đầu không ăn không uống không ngủ lên.


Khoảng thời gian đó, cô cùng Tần Dịch còn tốt, Giang Thừa Diệc lại mệt thảm, một mặt muốn giấu cha mẹ mình, một mặt muốn ổn định cục diện công ty, còn muốn thừa nhận Dung Tự rời đi khổ sở, thừa nhận anh trai mình hậm hực khổ sở.


Cho đến một ngày, bỗng nhiên không thấy Giang Thừa Minh, bọn họ vội vội vàng vàng tìm hơn nửa tháng, mới rốt cuộc nhận được một búc ảnh của đối phương. Đứng ở bờ biển rộng mênh mông, Giang Thừa Minh hôn môi bình thủy tinh nhỏ đeo trước ngực, quay về máy ảnh mỉm cười.


Bức ảnh có tiêu đề là cảm tạ.


Cái bình thủy tinh nhỏ kia Giang Thừa Minh có, Giang Thừa Diệc cũng có, cũng không phải cái gì khác, đúng là tro cốt của Dung Tự.


Giang Thừa Minh mang theo Dung Tự đi ra ngoài du lịch khắp thế giới, một chút tiền cũng chưa mang, bọn họ thậm chí cũng không biết đối phương rốt cuộc tồn tại như thế nào. Đúng mỗi năm một phong bưu kiện, làm cho bọn họ biết đối phương tốt xấu vẫn là đang sống ổn, mà Giang Thừa Diệc nhưng là hoàn toàn lâm vào vô tận công việc, những cái đó vốn dĩ hẳn là công việc của anh hắn, hiện tại lại là hắn tiếp nhận.


Hơn nữa hắn giống như là không có thời gian nghỉ ngơi, có phải muốn sử dụng công việc làm gây tê chính mình hya không, bọn họ cũng không biết.


Lâm Dĩ Nhu cũng là sau này mới biết được phía sau những chuyện xưa, không biết vì cái gì nàng mỗi lần nhớ tới luôn có một loại cảm giác buồn bã, vốn dĩ rõ ràng có thể tốt, lại không hiểu vì cái gì mà lại biến thành cục diện hiện tại. Mà Dung Tự chết, bọn họ bốn người không một ai có thể chạy thoát được trách nhiệm, mỗi lần đêm khuya tới, nàng lại chìm sâu vào suy nghĩ tự trách. Trong một khoảng thời gian dài, nàng thường thường đêm không thể ngủ, tóc ít có nhiều có cứ thế mà rụng xuống, lần đó ra nước ngoài du lịch cùng với nói là khí hậu không phục, chi bằng nói là nàng nội tâm bất an đến đổ bệnh.


Ở thời điểm mơ hồ nhất cũng là khi tỉnh táo nhất, nàng đem mọi chuyện đều nói cho vị hôn phu hiện tại nghe, cứ thế mà khóc lớn một hồi, mới dần dần thoát khỏi sự giày vò.


Chết đi người cũng đã chết, mà người sống vẫn còn phải sống tiếp.


Bọn họ mỗi người đều phải tiếp tục nỗ lực.


Nghĩ đến đây, Lâm Dĩ Nhu lại ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái trước mặt Tần Dịch, cười khẽ thanh, "Thời gian cũng không còn sớm, em cũng nên về đây. Ông chủ Tần anh tiếp tục mở cửa hàng đi, em không quấy rầy anh!"


Nói, Lâm Dĩ Nhu cầm lấy túi của mình đứng lên.


"Sớm như vậy? Không ngồi thêm nữa? Xem ra vị hôn phu quản thực nghiêm a!"


"Đương nhiên, anh ấy rất yêu em!"


Lâm Dĩ Nhu kiêu ngạo mà nói, lúc đi qua bên người Tần Dịch, bước chân hơi dừng một chút, "À, cũng hy vọng anh cũng có thể sớm một chút thoát ra, Tần Dịch......"


Gần như thở dài mà nói ra như vậy, Lâm Dĩ Nhu trực tiếp nhấc chân đi ra ngoài.


Phụ nữ đối với tình cảm của đàn ông là thập phần mẫn cảm, Tần Dịch yêu Dung Tự, đây cũng là sau này cô mới phát hiện, mà cái hình ảnh kia đã chứng thực cho cô.


Chờ sau khi Giang Thừa Minh cùng Giang Thừa Diệc lấy xong tro cốt, cô cũng không có thấy Tần Dịch đi theo, kỳ quái mà trở về nhìn thoáng qua, lại vừa lúc thấy đối phương cũng lấy ra cái bình thủy tinh, có vẻ như chứa tro cốt Dung Tự đi vào, sau đó hôn môi xuống, một giọt nước mắt liền theo khóe mắt hắn rơi xuống.


Có thể nói, xem như cô lần đầu tiên thấy Tần Dịch khóc.


Cô chưa bao giờ biết đối phương rốt cuộc khi có liên quan với Dung Tự, nhưng cô có thể khẳng định là, đối phương yêu Dung Tự không thua gì hai anh em nhà họ Giang, thậm chí càng yêu càng sâu, cũng càng thêm thâm trầm.


Buồn cười chính là, dường mọi người đều cho rằng người hắn yêu chính là cô, thậm chí cũng bởi vì Lâm Dĩ Nhu cô mới vẫn luôn không kết hôn, không nghĩ tới trong lòng hắn căn bản là người kia đã rời đi.


Nàng không biết trước đây bọn họ đã xảy ra cái gì, chỉ biết là Tần Dịch cũng dùng phương thức của mình nhớ thương người mình yêu trong lòng, mặt khác hai người giống nhau.


Đáng tiếc, tạo hóa trêu người!


Mà đợi ở trong không gian hệ thống Dung Tự xem xong tất cả chuyện kế tiếp. Nhíu nhíu mày, vẫn là có chút không quá rõ ràng, Tần Dịch rốt cuộc vì cái gì mà bỗng nhiên hảo cảm tăng tới 100, rõ ràng cô lúc trước vẫn luôn giám sát, đối phương trước sau đều là 80 a!


Chẳng lẽ là bởi vì phía trước đối phương liền vẫn luôn cho rằng chính mình yêu chính là Lâm Dĩ Nhu, không thừa nhận thực ra yêu cô, thấy cô chết, mới bỗng nhiên giác ngộ?


Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lý do này.


Người con trai này quả thực là người con trai tốt, bất quá thật nói đến yêu đương, Dung Tự cảm giác đối phương chỉ sợ cũng nhiều nhất chỉ có thể làm cô kiên trì hơn một tháng, mà anh em Giang gia như vậy càng ít.


Nghĩ như vậy xong, Dung Tự nhướng mày, nhìn hệ thống nhắc nhở 248 đồng vàng, vừa mới cảm khái nháy mắt liền tiêu tán, vui vẻ lên một chút.


A, công lược tra nam tiền lời vẫn là rất khả quan sao, chỉ là chết quá thống khổ, nhưng lần sau cô sẽ không bao giờ như vậy!


"Ai, hệ thống, không biết ta hiện tại có thể đổi thân thể của ta hay không?" (Nói chuyện với hệ thống sẽ dùng ta ngươi)


Vừa nói xong, hệ thống đổi danh sách nháy mắt kéo xuống dưới.


"Thời gian suy nghĩ xem xét, này là thứ gì? Mịa, còn muốn 399, ngươi sao lại không đi đoạt lấy? Dưỡng nhan đan 199, móe, nắn toàn thân 199, đệch, hệ thống cùi bắp ngươi cũng quá lòng dạ hiểm độc đi, hợp lại ta mệt chết mệt sống, mới chỉ có thể mua nổi một viên thuốc cùn, thân thể ta đâu? 999!! Ngươi đây là cùng 9 giằng co đi, 999 ta phải công lược bao nhiêu tên cặn bã mới có thể đổi đến đây, giá cả này của ngươi là ai định cho ngươi, không phải là chính ngươi đi? Chết đòi tiền, ngươi cũng thật không lãng phí tên của ngươi a......"


Hệ thống: Người chơi, mời ngươi lựa chọn mua sắm công cụ.


"Ta không cần công cụ! Ta muốn tích cóp tiền mua thân thể!" Dung Tự nhíu mày.


Hệ thống: Người chơi lựa chọn không mua sắm công cụ, trong cốt truyện mua sắm công cụ làm nhiệm vụ cần tiêu thêm 20% phí!


"Cái gì? Từ từ......"


Hệ thống: Người chơi Dung Tự, nghỉ ngơi một chút hoặc tiếp tục đi vào thế giới công lược, mời lựa chọn!


"Nghỉ ngơi một chút! Ta vừa mới chết, còn không có dậy nổi đây, ta muốn nghỉ ngơi!!"


Hệ thống: Có thể. Người chơi lựa chọn nghỉ ngơi, nhưng người trong không gian giả thuyết cần hao phí năng lượng hệ thống duy trì, cho nên lần này nghỉ ngơi đúng hạn tính phí, một cái đồng vàng, hai cái đồng vàng.....


Ngọa tào!


Ngươi cái đồ nhân phẩm thấp kém, lòng dạ hiểm độc!


Edit: Xong TG1 😭😭😭, có ai mong TG2 k


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.