Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 15: Thế thân (14)




Edit: LINH


Dung Tự đoán được mười có tám phần Giang Thừa Diệc sẽ dẫn bọn họ tới gặp Lâm Dĩ Nhu, cũng đoán được Giang Thừa Minh sẽ bỏ cô mà đi, càng đoán được tình cảnh xấu hổ mà bản thân có thể gặp phải, chỉ duy nhất không đoán được chính là Tần Dịch này cũng thuộc về một trong những đối tượng mà bản thân có thể công lược, điểm hệ thống lại không cao lắm, nhưng vừa gặp mà độ hảo cảm với cô đã biến thành số âm thì cũng quá là gặp quỷ rồi.


Đối tượng công lược giống nhau, tùy thuộc vào phạm vi Dung Tự có công lược hay không.


Nhưng người này vừa gặp mà hảo cảm với tôi đã xấu như vậy, tôi đây rất không vui.


Tôi không vui ấy hả, vậy tự nhiên cũng muốn anh không vui đấy, hừm!


Nghĩ như vậy, nụ cười của Dung Tự thoáng cái càng thêm chân thành, thua hồi ánh mắt mà nhìn về phía Giang Thừa Minh, chờ anh ta giới thiệu cho cô, tay cũng khẩn trương đến không tự chủ được mà nắm thật chặt.


Cảm thụ được nhiệt độ trong lòng bàn tay, Giang Thừa Minh khẽ giật mình, cúi đầu nhìn căng thẳng trong mắt Dung Tự, theo bản năng lập tức lùi về phía sau.


Đứng ở bên cạnh Dung Tự, cùng nhau nhìn về phía Lâm Dĩ Nhu ở trước mặt, giật mình trong mắt cô gái là vô cùng rõ ràng, cũng nhìn theo về phía tay đang nắm cùng một chỗ của Dung Tự và Giang Thừa Minh.


"Thừa Minh... Đây là..."


Thừa Minh, vị hôn phu của cô đã có bạn gái khác sao? Còn là một cô gái... Có vẻ ngoài giống mình như vậy, chỉ là cô gái này không dùng thái độ thù địch để nhìn cô, mà là bất an,thấy cô nhìn lại, mắt còn co rúm lại, sau đó lại tới gần người Giang Thừa Minh hơn một chút.


Cô gái như vậy khiến cô thật sự không có cách nào sinh ra oán hận, giây phút trông thấy Thừa Minh kia, cô liền nhớ lại, cô nhớ tới các chuyện đã trải qua, tất cả vui vẻ và không vui khi ở cùng một chỗ với Thừa Minh, còn có lúc trước hai người giận dỗi, bản thân trong cơn tức giận ra nước ngoài, kết quả lại ngoài ý muốn mất trí nhớ, suốt ba năm, suốt ba năm trôi qua, Thừa Minh tìm một người bạn gái khác cũng là chuyện rất bình thường.


Cô có thể hiểu được, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót khó nhịn, trong nháy mắt, nước mắt liền rơi xuống.


"Dĩ Nhu..."


Thấy thế, lòng Giang Thừa Minh mềm nhũn, đang chuẩn bị tiến lên, trên vai Lâm Dĩ Nhu lại xuất hiện một bàn tay, thoáng cái liền ôm đối phương vào trong ngực của mình.


"Tổng giám đốc Giang, chuyện của Dĩ Nhu không phiền anh quan tâm, vẫn nên chăm sóc tốt bạn gái của anh đi!"


Người nói chuyện đúng là Tần Dịch, mặc dù nói với Giang Thừa Minh, nhưng ánh mắt không tốt vẫn luôn nhìn về phía Dung Tự.


Khiến Dung Tự không thể không né tránh về phía sau.


Chắc chắn người này biết gì đấy, nếu không đang yên sẽ không thể luôn nhằm vào cô, không có đạo lý!


Nhưng cô không có ý ngẩng đầu lên đối mặt với anh ta, anh ta và Lâm Dĩ Nhu đi ngang qua bên người cô và Giang Thừa Minh, nhìn dáng vẻ thương tâm đến khó nhịn này của Lâm Nhĩ Nhu, Dung Tự biết rõ sợ là cô ấy đã chịu đả kích không nhẹ, dù sao cô ấy cũng mới khôi phục trí nhớ.


"Nếu như đây là việc anh muốn để tôi và Dĩ Nhu nhìn thấy, thì Giang Thừa Diệc, tôi thật sự có chút không hiểu anh!"


Tần Dịch sau lưng ngừng bên cạnh Giang Thừa Diệc, cười lạnh một tiếng nói.


Bây giờ cục diện lúng túng đến không thể chịu đựng nổi, thậm chí cả Dĩ Nhu đau khổ như bây giờ cũng là do một tay Giang Thừa Diệc này tạo thành, làm sao anh ta có thể cho Giang Thừa Diệc sắc mặt tốt chứ!


"Tôi chờ anh giải thích, Giang Thừa Diệc..."


Giang Thừa Diệc chọn hạ mi, không có ý giải thích.


Tần Dịch cũng không có ý tiếp tục hỏi nữa, sau chuyện bất ngờ ba năm trước đây, thân thể Dĩ Nhu vẫn không tốt lắm, ở lại đây lâu, không chỉ không có lợi với cô, mà còn càng thêm hại thân.


Sớm biết là tình huống như vậy, cho dù cô ấy có khẩn cầu thế nào, mình cũng không nên dẫn cô ấy về nước mới đúng! Hai anh em nhà họ Giang này cũng không phải là loại hàng gì tốt!


"Thừa Diệc... Anh..." Mà sắc mặt Lâm Dĩ Nhu đang tựa nửa người trong ngực Tần Dịch đã sớm tái nhợt đến có chút dọa người, nhưng vẫn miễn cưỡng đưa tay lên lau nước mắt, vừa định hỏi Giang Thừa Diệc gì đó, thở một hơi liền nghẹn lại, trước mắt bỗng tối sầm, sau đó hôn mê bất tỉnh.


"Dĩ Nhu..."


"Dĩ Nhu!"


"Dĩ Nhu!"


Ba giọng nam nặng nề gần như vang lên cùng lúc, trong nháy mắt Giang Thừa Minh liền bỏ tay Dung Tự ra, bước một bước dài phóng về phía đó, thoáng cái đoạt lại Lâm Dĩ Nhu trong ngực Tần Dịch, sau đó vài bước xông lên xe, Tần Dịch chạy nhanh đuổi kịp.


Trong nháy mắt xe lao nhanh qua trước mặt Dung Tự, nước mắt Dung Tự mới chảy xuống.


Giang Thừa Minh chỉ nghiên đầu nhìn cô một cái, liền nắm chặt tay lái.


"Dung Tự, em chờ anh trở lại..."


Mấy chữ này thổi bay trong không khí.


Nước mắt Dung Tự chảy càng thêm mãnh liệt, tội nghiệp đưa tay lên lau lau nước mắt, đuổi theo phía trước hai bước liền ngừng lại.


Mãi đến lúc Giang Thừa Diệc phía sau kéo tay cô lại, ôm chặt cô vào trong ngực.


"Dung Dung, em thấy được đi? Anh của anh hoàn toàn không có khả năng buông tay Dĩ Nhu, anh ấy đợi Dĩ Nhu ba năm, không biết cô ấy sống hay chết cũng vẫn luôn đợi, bây giờ người sống đứng trước mặt anh ấy, làm sao anh ấy có thể thờ ơ chứ? Em mới quen biết anh ấy bao lâu? À? Hai mươi ngày, em hiểu anh ấy bao nhiêu? Anh ấy và Dĩ Nhu chính là từ đại học liền bắt đầu ở cùng nhau, suốt bảy năm, hơn nữa lại nhớ nhung ba năm, mười năm thời gian, làm sao em tranh được? Em tranh được sao? Đừng ngu ngốc nữa được không? Dung Tự... Em trở lại bên cạnh anh, từ nay về sau anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với em, chúng ta ra nước ngoài, dẫn em trai em cùng ra nước ngoài sống, tìm bác sĩ tốt nhất cho cậu ấy, em muốn đi đâu chúng ta sẽ đi nơi đó, từ nay về sau không trở lại nữa, được không Dung Tự?"


Chát!


Dung Tự hốc mắt đỏ rực vừa xoay người liền tát Giang Thừa Diệc một cái.


"Dung..."


Vừa mở miệng lại nhận được một cái tát.


Trên mặt Dung Tự vẫn không có biểu tình gì, nhưng lại giống như nếu Giang Thừa Diệc nói nữa thì sẽ đánh nữa.


"Em đánh đi, em thích đánh thì đánh, anh yêu em, anh yêu đến mức ngay cả bản thân cũng không khống chế được, em dứt khoát đánh tỉnh anh cũng được, Dung Tự, cho tới bây giờ anh chưa từng thích người nào như vậy, em là người đầu tiên! Cũng là người duy nhất! Mà ngay cả Dĩ Nhu anh cũng chưa từng có cảm giác như vậy! Anh hận anh tại sao không sớm phát hiện tình cảm anh dành cho em, làm tất cả trở lên loạn như vậy, anh thật sự vô cùng hận chính mình! Nếu em cảm thấy đánh anh vui thì cứ đánh là được rồi!"


Nghe vậy, Dung Tự giơ tay lên, sau đó theo nước mắt của cô cùng chảy xuống.


"Từ nay về sau tôi không muốn gặp lại anh nữa, Giang Thừa Diệc... Anh buông tha tôi, anh cũng buông tha chính mình đi!"


Nói xong, Dung Tự xoay người đi về phía trước.


"Dung Tự!"


Mặc kệ âm thanh gọi lại phía sau nhiều bao nhiêu, Dung Tự vẫn không có ý muốn quay đầu lại.


Vẫn đi thẳng dọc theo đường lớn phía trước.


Giang Thừa Diệc sau lưng cũng lập tức lên chiếc xe khác của Tần Dịch, mở máy theo ở phía sau.


Hai người cứ ở tình trạng như vậy không biết qua bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe.


Tiếng còi xe vang lên, trực tiếp cắt ngang suy nghĩ của Dung Tự, cô ngẩng đầu lên nhìn lại.


Lại phát hiện người lái xe tới lại là Tần Dịch kia, trong nháy mắt khẽ giật mình.


Người này...


"Lên xe!"


Anh ta cho cửa xe xuống, thét về phía Dung Tự.


"Không cần, Dung Dung em đừng nghe anh ta, Tần Dịch này không phải là người tốt gì! Toàn tâm toàn ý nghĩ cho Dĩ Nhu, anh ta muốn em lên xe của anh ta tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt!"


Nói xong, Giang Thừa Diệc liền giật dây an toàn của bản thân ra muốn xuống xe.


Dung Tự lại nhanh chóng nhìn anh ta một cái, sau đó lập tức lên xe Tần Dịch.


Giang Thừa Diệc vội vàng lao đến, dùng sức vỗ cửa xe: "Dung Dung, Dung Dung..."


Dung Tự lại ngay cả liếc anh ta nhiều thêm một cái cũng không làm, không nói tới người nay đã công lược xong, không còn cần phí nhiều tâm tư, mà quan trọng nhất là Giang Thừa Diệc này từ đầu tới cuối không có chỗ nào có thể vào mắt cô, cô mới chẳng thèm ứng phó anh ta.


Ánh mắt Dung Tự nhìn thẳng về phái trước, đột nhiên nhìn thấy Giang Thừa Diệc ở phía trước xe của hai người, giống như có ý muốn dùng người ngăn lại.


Lại không ngờ Tần Dịch bên cạnh cô cười lạnh một cái, nói với Dung Tự một câu ngồi vững, thoáng cái liền đạp ga đến tận cùng, nếu Giang Thừa Diệc không né nhanh, tuyệt đối sẽ bị đụng bay.


"Dung Tự!"


Tiếng kêu to tuyệt vọng truyền tới từ sau lưng, Dung Tự nắm thật chặt dây an toàn của bản thân, còn có cảm giác hô hấp có chút không thuận, vị huynh đệ 62 điểm bên cạnh này có phần quá mạnh rồi, ra tay chết người ấy!


Khó chịu bây giờ của cô cũng không phải giả, thật sự là từ sau lần chết đầu tiên, cô có loại cảm giác âm thầm sợ hãi với xe cộ, đại biệt là tai nạn xe, nhìn thấy mặt sẽ trắng bệch, dù sao cô gái trong hiện thực kia chết cũng quá thảm, bây giờ nhớ lại vẫn có chút dọa người!


Sau đó người này lại không có chút ý muốn buông chân ga ra nào, suốt một đường bão táp, đợi lúc Dung Tự hồi phục tinh thần, lại phát hiện hai người đã đến một nơi không biết nào đấy.


Có chút hoang vắng, thích hợp vứt xác.


Đây là cảm thụ trực quan của Dung Tự.


Cô quay đầu có chút kinh ngạc nhìn Tần Dịch bên cạnh.


Lại thấy đối phương móc một điều thuốc từ trong túi ra.


Hít một hơi thật sâu, sau đó hơi nghiêng người khoác tay trái cầm điếu thuốc lên cửa sổ xe, quay đầu nhìn về phía Dung Tự.


"Sợ sao?"


"..."


Dung Tự không trả lời, chỉ yên lặng nhìn anh ta.


Sau đó người này liền tút văn kiện màu vàng từ bên cạnh ra: "Nhìn xem..."


Thật ra Dung Tự không cần nhìn cũng đoán được trong túi văn kiện này đặt thứ gì, nhưng vẫn vươn tay cầm tới, mở ra chính là ảnh chụp em trai cô mặc đồng phục bệnh nhân, đang ngồi dưới cây đa lớn của bệnh viện cười đến vui vẻ.


Dung Tự không nhịn được cũng nâng khóe miệng lên theo, sau đó ngây ngốc nhìn tấm hình kia một lúc lâu.


"Không nhìn phía dưới sao? Tấm hình này đã đủ rồi..."


"Tôi biết anh muốn nói gì. Chính là tôi vẫn luôn lừa gạt Giang Thừa Minh, sự xuất hiện của tôi chính là bắt đầu một bàn cờ, dẫn dắt anh ta tham gia vào ván cờ, tôi ngay từ lúc bắt đầu chính là trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận anh ta, ỷ vào khuôn mặt hoàn toàn giống với Lâm Dĩ Nhu này chính là không có ý tốt, rắp tâm bất lương, trước ở cùng một chỗ với Giang Thừa Diệc, bây giờ lại tới gần Giang Thừa Minh, tâm tư thâm trầm, các loại tính kế, đem hai anh em nhà họ Giang đùa bỡn trong lòng bàn tay, hoàn toàn không xứng đánh đồng với Lâm Dĩ Nhu đơn thuần tốt đẹp..."


Dung Tự đưa tay sờ sờ ảnh chụp em trai nhà mình, bình thản nói.


Hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dịch liếc mắt một cái.


Cô dám khẳng định trăm phần trăm nhất định đối phương không biết bí mật giao dịch giữa cô và Giang Thừa Diệc, thậm chí là đối phương còn uy hiếp bản thân, chỉ có thể điều tra được trước kia cô mập mờ các loại với Giang Thừa Diệc, dù sao lúc trước Giang Thừa Diệc luôn cùng cô chạy ra chạy vào bệnh viện, nhiều người cũng nhìn thấy như vậy, cô nghĩ muốn phủ nhận là không thể, hơn nữa cô cũng ở biệt thự của Giang Thừa Diệc lâu như vậy, rất dễ dàng tra ra được.


Mà bây giờ cô lại thành bạn gái của Giang Thừa Minh, Giang Thừa Diệc bên kia lại là dáng vẻ không cam lòng, không muốn buông tay, người có đầu óc một chút cũng có thể đoán được, cô không cam lòng Giang Nhị thiếu gia tầm thường không có chí tiến thủ, muốn leo lên nhánh cây Giang Đại thiếu càng cao càng khỏe mạnh hơn kia.


Tam tâm lưỡng ý, nay Tần mai Sở* này quả thật chính là vì cô mà chế tạo ra.


* Nay Tần mai Sở: Đứng núi này trông núi nọ.


Haha...


Thật ngại quá, cô luôn tạo hình tượng bên ngoài của bản thân là như vậy, cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nhất không cho Giang Thừa Diệc giải quyết vấn đề bệnh viện.


Dung Tự cười khẽ trong lòng một tiếng, tay vẫn không rời gương mặt của em trai trên tấm ảnh.


"Cô..." Tần Dịch cảm giác trong lời Dung Tự có vấn đề, đáng tiếc tạm thời chưa phân rõ ràng lắm rốt cuộc là vấn đề gì, nhưng ngay cả bản thân hắn lúc nhìn những tài liệu này cũng không nhịn được phải líu lưỡi vì Dung Tự thâm trầm tâm kế, cho nên bây giờ nói không chừng đối phương đang dùng thái độ này để mê hoặc hắn.


Đối tượng công lược giống nhau: Tần Dịch độ hảo cảm: - 10, độ hảo cảm hiện tại: - 30.


Móe, càng muốn công lược!


Dung Tự nghe thấy âm thanh nhắc nhở như vậy của hệ thống, liền reo hò trong lòng.


Ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Dịch: "Cho nên tôi thế nào có liên quan gì tới anh sao?"


Nghe vậy, Tần Dịch híp mắt lại: "Tôi chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào bị người ta vạch trần quỷ kế ngay trước mặt còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như cô..."


"Hôm nay anh không phải gặp được rồi sao?"


"Cô..."


"Tôi phải về nhà! Bây giờ đưa tôi về nhà!"


"Về nhà? A, cô nhiều nhà như vậy, làm sao tôi biết phải đưa về cái nào?"


"Nhà của Giang Thừa Minh."


"Cô... Quả thật không biết liêm sỉ. Dĩ Nhu đã trở lại, cô còn muốn chiếm vị trí của cô ấy?"


"Thời điểm tôi ở cùng một chỗ với Giang Thừa Minh anh ấy độc thân."


"Nhưng có vị hôn thê."


"Vị hôn thê mất tích ba năm, không rõ sống chết, không phải tương đương độc thân sao? Chẳng lẽ Lâm Dĩ Nhu không trở lại, Giang Thừa Minh còn phải vì cô ta thủ tiết cả đời hay sao?"


"Chính là hiện tại cô ấy đã trở lại?"


"Nhưng bây giờ tôi là bạn gái của Giang Thừa Minh!"


"Nếu không có gương mặt đó, cô cho rằng Giang Thừa Minh sẽ chú ý đến một người phụ nữ tâm cơ như cô?"


"Vẻ ngoài là ba mẹ cho tôi,  không trộm không cướp, tại sao tới miệng anh tôi giống như phạm phải tội ác tày trời như vậy? Anh không lái xe?"


Nghe vậy, Tần Dịch trừng mắt nhìn cô, Dung Tự cũng không chịu thua trừng lại.


"Chúng ta cùng chờ xem, xem Giang Thừa Minh biết hết những chuyện này còn có thể chấp nhận một người bạn gái như cô hay không?"


"À, không biết nên nói anh giả vờ ngu hay là ngu thật. Theo tôi được biết, không phải anh cũng có ý với Lâm Dĩ Nhu sao? Cứ hăng hái đẩy cô ấy và Giang Thừa Minh vào cùng một chỗ như vậy? Tôi chưa từng thấy người nào vĩ đại như anh đâu!"


Dung Tự trong giọng nói trào phúng, Tần Dịch không phải không nghe ra, nhưng yên lặng một chút rồi vẫn nói tiếp: "Tôi thích cô ấy không có nghĩa là cô ấy phải thích tôi, nếu cô ấy ở cạnh tôi mà không vui, tôi tình nguyện để cô ấy trở lại bên cạnh Giang Thừa Minh."


Nghe vậy, Dung Tự nhanh chóng quay đầu nhìn anh ta một cái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.