Cả nhóm theo cô nàng này bay tầm 15 phút thì thấy 1 chiếc thuyền sang trọng.
Quả thật nếu so sánh chiếc thuyền này với những chiếc thuyền mà anh có thì cứ phải là ánh sáng đom đóm so với ánh trăng. Nguyên độ to đã không phải cùng 1 cấp độ. Chiếc thuyền này có lẽ to gấp mấy lần chiếc thuyền to nhất mà Cầm có. Nó dài chí ít 20m, cả thuyền có tổng cộng 10 cột buồm. Độ cao và sang trọng cũng khỏi bàn. Chất liệu làm thân thuyền chắc chắn cũng không phải hàng thường. Còn cao cấp đến đâu thì Cầm cũng không biết.
Trang trí thì khỏi cần bàn. cả con thuyền mang 1 vẻ đẹp sang trọng khiến người ta lóa mắt. Khiến người ta nhìn không khỏi cảm thán kẻ có tiền thật là tốt.
Cô nàng hạ xuống thuyền nhìn đám người Cầm rồi nói:
- Hoan nghênh lên Liệt Diễm hào. Ta là Liệt Diễm, hân hạnh gặp mặt các ngươi.
Cầm cũng hạ xuống, khẽ mỉm cười như không bị sự hào nhoáng này đả động:
- Quả thật là quên giới thiệu nhỉ. ta là Dược Phong, hân hạnh làm quen.
- Ta là Mã Tiểu Đào( Lăng Lạc Thần, Liên Tâm, Phương Tuyết Mai) hân hạnh làm quen.
Cầm khẽ liếc mắt nhìn cô nàng công chúa. Hóa ra cô nàng tên là Phương Tuyết Mai. Chí ít cũng biết 1 chút về cô nàng này đi. Khi nào có cơ hội nhất định cần hỏi chi tiết về sự diệt vong của đất nước kia. Hắn quả thật có chút tò mò a.
Nhưng đó không phải là bây giờ. bởi từ trên thuyền, từng thân ảnh thướt tha hiện ra. Các cô đều là mĩ nữ, thậm chí là đại mĩ nữ. Có nhiều cô đẹp không thua gì nhóm Lăng Lạc thần và Mã Tiểu Đào. Nhưng hiển nhiên đến mức của Cầm và Liệt Diễm thì không có ai. Cũng đúng thôi, đạt đến mức đó đã hiếm mà còn đi cùng nhau nữa thì, quả thật là không có thiên lý mà. Hơn nữa, 1 núi không thể có 2 hổ trừ phi là 1 đực 1 cái. Hổ đực như vậy thì hổ cái cũng không khác. Trừ phi là có quan hệ cực tốt nếu không thì khó mà sống chung với nhau.
Bỏ qua chuyện đó đi. Cái quan trọng là những cô gái này có chút tự nhiên thái quá đi.
Thấy đám người Cầm. cả đám như mà mèo thấy mỡ, mắt sáng hơn đuốc mà. Đám người lao ra bao vây lấy nhóm của Cầm mà sờ chỗ này, lại chạm chỗ kia. Không chỉ thế còn hỏi những câu hỏi liên tục bất tận khiến người ta không ứng phó kịp.
Cầm cũng tiến thoái lưỡng nan không biết nên trả lời như thế nào. Thật là có chút khó khăn a.
May sao mà anh lập tức được Liệt Diễm giải vây.
- Được rồi. các ngươi làm như vậy nữa thì mấy cô nàng này sợ mà chạy đi rồi. Là con gái cần có chút thục nữ đi nếu không về sau không gả đi được đâu.
Mấy cô gái này khẽ lẽ lưỡi thể hiện nỗi lòng của bản thân. Nhưng mà các cô cũng không có ý định chống đối lời nói của Liệt diễm. Các cô nhanh chống lùi vào trong bong tàu mà không tiếp tục làm khó dễ đám người của Cầm nữa,
Nhìn các cô nàng đã biến mất trong bong tàu. Cầm khẽ thở dài 1 hơi.Thật là đáng sợ mà.
Nếu khi chiến đấu thì anh lại sợ quá cơ nhưng mà chỉ có đưng ngoài giết cũng không giết được mà thoát cũng không thoát xong a.
Nhưng càng thế thì anh càng tò mò. Cầm không nhịn được hỏi:
- nhân tiện thì ta hỏi luôn 1 chút. Sao lần đầu gặp ngươi có thể nhận ra ta chính là còn trai luôn vậy. dù cho có thể là cô đứng quan sát từ lâu nhưng mà ta nhớ trong khoảng thời gian đó ta cũng không có để lộ bản thân là con trai đi.
Liệt Diễm khẽ liếc đám người Cầm rồi cười nói:
- Cũng không có gì bí mật cả. Đó là nhờ mùi.
- - Mùi?
Không những là Cầm mà nhóm Mã Tiểu Đào, Lăng Lạc Thần cũng hơi kinh ngạc. Các cô dù sao cũng tiếp xúc thân mật với Cầm. dù cho người anh có chút mùi thật nhưng không đến nỗi đứng từ xa có thể ngửi được a.
Như biết thắc mắc của đám người Cầm. Liệt Diễm cũng không che dấu:
- Cái mũi của ta thính hơn mũi bình thường rất nhiều. Đồng thời nó có thể nhận ra rất nhiều mùi khác nhau. Con trai và con gái có mùi rất riêng biệt. cũng không khó để nhận ra. Cái này thì các cô chỉ cần có chút để ý sẽ cảm nhận thấy thôi a.
- Quả thật lúc đầu ta cũng hơi bất ngờ vì có 1 chàng trai lại có thể xinh đẹp như vậy nhưng mà chỉ là hơi bất ngờ mà thôi. Dù sao trên đời này việc gì cũng có thể xảy ra a.
Cầm hơi sững người vì cái lý do đó. Bị phát hiện bởi mùi thì quả thật có chút thốn a.
Như kiểu đi chơi với bạn gái mà bị chê cả người hôi như cú vậy.
Hazzz… trên đời đúng là tràn đầy kỳ nhân dị sĩ mà.
Liệt Diễm khẽ liếc Cầm 1 cái:
- Mà cái đó để sau đi. Việc quan trọng lúc này là ta đói, ta muốn ăn.
Sắc mặt Cầm có chút cổ quái. Đậu xanh, không phải là cô nàng vừa mới ăn cả nồi to đùng hay sao. Bây giờ lại đói rồi mới chết chứ.
Chẳng lẽ hắn lại đào tạo thành công 1 ăn hàng nữa.
Nhưng mà anh đã nhầm. bởi Cầm bồi dưỡng không chỉ là 1 ăn hàng mà là vô số ăn hàng a.
Trong suốt 4 ngày, Cầm có thể nói sống chủ yếu ở trong nhà bếp. Sau khi ăn thử món anh làm, tất cả những cô nàng trên thuyền đều bị mê mẩn. đến khi biết anh là con trai thì thiếu chút nữa bị ăn thịt.
Thật không biết đây là Liệt Diễm Hào hay Ăn Hàng hào nữa?
Thế là trong 4 ngày Cầm buộc cần làm đầu bếp bất đắc dĩ. Mà còn là làm đầu bếp cho tầm 3-4 chục cô nàng. Đã thế các cô thực lực đều không tệ, thấp nhất cũng là đấu tôn. Khả năng ăn vẫn là có thể. Do đó có thể nói trong 4 ngày này trừ lúc ngủ thì anh chỉ có làm đồ ăn và làm đồ ăn.
Thật là thốn tận óc mà.
Nhưng mà không thể không nói sức mạnh của ăn hàng lớn hơn vậy. 4 ngày làm liên tục đồ ăn nên có thể nói số lượng không nhỏ. Thế mà vẫn có thể cung ứng đầy đủ. Không chỉ thế còn có rất nhiều loại dược vật, thiên tài địa bảo. có thể nói có cái gì có thể ăn đều vất hết cho Cầm chế biết.
Nhờ đó mà Cầm thó được kha khá đồng thời cũng bổ xung được khá nhiều cách kết hợp trong kho tàng ẩm thực của bản thân. Dù mệt nhưng không tệ a.
May mà nó chỉ có 4 ngày. Nếu không dù « sướng » nữa có lẽ Cầm cũng không làm đâu.
Thật ra thì các cô nàng này có lẽ không muốn về sớm như vậy. Dù sao có mĩ thực như vậy thì ai mà muốn rời đi. Nhưng mà đấu giá hội 1 năm 1 lần đã đến. Liệt Diễm thân là 1 trong ngũ đại bá chủ hiển nhiên không nên vắng mặt. Do đó vẫn phải cập bờ.
Trước khi lên bờ, các cô nàng không quên vất cho Cầm không biết bao nhiêu mị nhãn. Có cô nàng còn mạnh bạo bày tỏ muốn bao nuôi anh chàng khiến Cầm không biết nói làm sao. Chỉ có thể chạy thẳng như thể đang chạy hết cỡ đi ra khỏi động bàn tơ vậy.
May quá, cuối cùng đã kết thúc rồi a.
Cầm cũng không biết Liệt Diễm đứng ở trên đồi nhìn anh khẽ liếm mép. Con mồi đã vào tầm ngắm sao có thể để chạy được cơ chứ.
Trong khi đó, Cầm đã bắt đầu chuyến hành trình để danh tiếng bản thân vang khắp vùng biển này.