Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 463: Kẻ sau màn ra sân




Ngay khi Mã Tiểu Đào đang định ra tay thì đột nhiên có dọng nói vang lên cắt đứt cô nàng:
- Mã Tiểu Đào, đây là học viện chứ không phải là nơi cô có thể làm sằng làm bậy đâu.
Rồi vài thân ảnh bay từ bên ngoài vào chắn trước người đám người chặn thế đòn tấn công của Mã Tiểu Đào.
Khỏi nói chỉ cần nhìn cũng biết là 1 hồi dự mưu nhắm vào 2 cô nàng này rồi mà. Thảo nào mà đám người ở ngoại viện mới dám hỗn láo như vậy a.
Mã Tiểu Đào cũng khẽ lui lại nhíu mày. Những người này tuy không trong Sử Lai Khắc Thất quái nhưng đã là người trong nội viện tức là mấy người này không yếu.
Chí ít thì hồn hoàn của bọn họ cũng là đúng chuẩn.
Cô tự tin mình có thể đánh thắng được nhưng mà chắc chắn khó mà nghiền ép được thậm chí để không mất thời giờ còn cần vận dụng chiêu cuối nữa. Mà nơi đây là học viện. Nếu cô dùng chiêu đó sẽ tạo ra nhqng tổn thất không tưởng.
Nhưng mà Mã Tiểu Đào sẽ là người quan tâm vấn đề đó sao. Cô nhận ra không có nghĩa là cô sẽ để ý. Chỉ thấy Mã Tiểu Đào cười gằn 1 tiếng rồi nói:
- Đã như vậy thì… chịu đánh đi.
Khí thế của cô chợt hiện, 6 hồn hoàn hiện ra sau lưng và hồn hoàn cuối cùng loé sáng. Là Phương hoàng lưu tinh vũ.
Mấy người nội viện kia thấy vậy thì khẽ hoảng hồn.Bọn họ dám đứng ra vì không nghĩ cô gái điên này dám nổi khùng mà tung chiêu không cố kỵ ở 1 nơi chật hẹp như vậy.
Nhưng mà xem ra là bọn họ vẫn còn đánh giá thấp cô gái này a.Độ điên thế này thì đến bọn họ cũng không dám đối chọi. Tên như là thủ lính đững ra nói:
- Khoan đã, Mã Tiểu Đào có gì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ. Cô cũng như chúng ta không muốn làm to chuyện đâu nhỉ. Ở đây đa số đều là đại đấu sư, nếu mà cô tung đòn đó ra hậu quả không lường được đâu.
Nhưng mà Mã Tiểu Đào sẽ quan tâm sao, tất nhiên là không rồi. Cô vẫn vận lực và từ bầu trời, từng viên lưu tinh đã thành hình và chuẩn bị rơi xuống.
-Ai, tiểu đào tỷ, cần gì làm căng thế chứ. Ta có làm sao đâu.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên khiến cả đám sững người. chỉ thấy bên cạnh Lăng Lạc Thần có thêm 1 người nữa. Còn ai trồng khoai đất này ngoài Cầm ra.
Chỉ thấy anh đặt 1 tay lên vai Lạc thần và nói:
- Lạc Thần tỷ, nên làm thì làm đi.
- Ưm.
Lạc thần khẽ rên 1 tiếng, đằng sau lưng cô, 5 hồn hoàn xuất hiện, đột nhiên cô khẽ vung pháp trượng, lập tức cả căn phòng đóng băng trông chốc lát và hiển nhiên đòn đánh của Mã Tiểu Đào bị vô hiệu hoá.
Thấy kết quả như vậy Cầm mới thở dài 1 hơi, cái này là tốt nhất rồi, chí ít thì không ai chết. Còn bị lạnh thì kệ mịa nó chứ.. việc gì hắn phải quan tâm.
Đúng lúc này, 1 thân ảnh bay đến ôm lấy Cầm.Là Mã Tiểu Đào. Chỉ thấy cô dụi dụi mặt vào khuôn mặt anh chàng nói:
- Ui, tiểu Phong à. Nhớ quá đi thôi.
Cầm muốn tránh nhưng hữu tâm vô lực bởi vì dù sao anh cũng chỉ là 1 đứa bé 11 tuổi lại thiếu luyện tập cơ thể nên.. tự hiểu. đã thế Mã Tiểu Đào vừa ôm vào bên phải thì bên trái lại có thêm 1 người kéo tay anh chàng nữa.Là Lăng Lạc Thần.
Cô nàng này cũng không muốn chịu thua a.
Làm người ở giữa nên Cầm cứ phải gọi là có khổ không nói được. Anh chỉ có thể cười khổ nói:
- 2 vị tỷ tỷ, mấy người có thể buông ra được không, mọi người đang nhìn kìa. Các cô là con gái cần biết ý tứ 2 chút chứ
- Ai dám nhìn.
Các cô đồng loạt nhìn về đám người đang co ro kia khiến cả đám rùng mình 1 cái vội che mắt mình chạy ra ngoài. Cả căn phòng ăn chỉ còn lại Cầm đang chịu trận trong vòng tay 2 người. Khổ không thể tả mà.
Cuối cùng, sau 1 lúc, anh buộc phải lên tiếng:
- Khoan đã nào. 2 vị tỷ tỷ. Để ta đi kiếm cái gì bỏ bụng đã.
Và ngay khi 2 cô nàng nới lỏng tay thì Cầm đã chuồn ra và chui ngay vào bếp. 1 lúc sau, anh đẩy 1 xe đồ ăn đi ra, đặt lên bàn.Quay sang nhìn 2 người nói:
- Cả 2 cũng vào đây ăn luôn đi.
2 người có chút thương cảm nhìn nói:
- Dược Phong, chờ ta về nội viện lấy đồ ăn đến cho ngươi. Chứ việc gì cần ăn đồ ngoại viện làm gì.
Nhưng anh chàng khẽ mỉm cười:
- Không sao đâu. Lại đây cùng ăn đi. Nhất định 2 người sẽ cảm thấy kinh hỉ đó.
Và Cầm mở vụng, lập tức từng mùi thơm nồng bay ra khiến người ta say mê. Trên bàn là hằng sa số các món ngon đang mê hoặc con người ta. Tất cả không có cái gì là nguyên liệu cao cấp nhưng mà với mùi thơm như vậy thì ai có thể cưỡng lại được.
2 cô nàng không tự chủ được mà đến gần. Nhìn bàn mĩ thực không tin được hỏi:
- Cái này, là ai làm. Ta từng ra ngoại viện nhưng không thấy có món nào như thế này a.
- Nói nhảm, đây là ta làm tất nhiên mấy người chưa thấy rồi. Mau ăn đi kẻo nguội.
- Ngươi làm. Ta cũng không ngờ ngươi biết nấu ăn đó.
- Ta sống 1 mình với mẹ. Mẹ ta không thích sát sinh nên tất nhiên khi lớn lên thì ta sẽ chủ động nấu ăn rồi. Ta cũng không muốn vì mình mà mẹ làm những điều mà bà không thích Chỉ tiếc.
Dọng nói của Cầm thoáng buồn. dù cho đã là người xuyên qua nhiều thế giới nhưng đây là thế giới đầu tiên Cầm cảm nhận được tình mẹ. dù cho là do vô tình nhưng mẹ vẫn là mẹ, cơ thể này vẫn chảy xuôi huyết mạch của người đó.
Là 1 người sống có tình cảm tất nhiên Cầm sẽ có những cảm xúc đó.
Nhưng chỉ là thoáng buồn mà thôi. Bởi cũng không phải là không có cách để giúp bà ấy phục sinh.
Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ sơ bộ. Cầm còn cần người đó xuất hiện mới có thể xác minh được.
Và có lẽ không lâu nữa đâu.
Lắc lắc đầu xua tan những suy nghĩ mông lung, Cầm nhìn sang 2 cô nàng đang đầy vẻ hối lỗi cười nói:
- Mà thôi, đó dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi, hơn nữa mẹ ta vẫn luôn ở bên ta đấy thôi Ăn cơm, ăn cơm đi, chắc hẳn đây là lần đầu các cô được ăn mấy món thơm ngon như thế này đi.
Thấy Cầm vui vẻ trở lại, các cô cũng thở phào được 1 hơi. Biết 1 chút về quá khứ của anh chàng nên là các cô cũng biết những gì mình vừa nói là đụng chạm vào nỗi đau của Cầm. May mà anh cũng không có để ý.
Bên cạnh đó, những món này cũng thực sự là thu hút các cô. Trong thế giới tu luyện thế này thì thưởng thức mỹ thực luôn bị coi nhẹ. Bọn họ coi trọng là dinh dưỡng hơn là thoả mãn vị giác của bản thân. Nếu không vì như vậy thì sao Hoắc Vũ Hạo mở ra quầy cá nướng lại hút khách đến vậy.
Dù cho có võ hồn là linh đồng nhưng mà Vũ Hạo làm sao có thể đú được với Cầm. Có linh đồng khiến cho Hoắc Vũ Hạo có thể khống chế mọi thứ đến 1 mức độ gần như là hoàn mỹ tuy nhiên kinh nghiệm cũng như là sự cảm nhận của 1 đầu bếp thực thụ kinh nghiệm đầy mình như Cầm thì còn kém xa.
Do đó không nói cũng đủ hiểu món ăn mà Cầm làm ra sẽ có độ quyến rũ như thế nào.
Và đây chính là vũ khí để Cầm đánh mặt mấy kẻ dám trêu chọc anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.