Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 452: Trắc thí




Đấu la đại lục
Nơi đây không có ma pháp, không có đấu khí, cũng không có võ thuật, chỉ có duy nhất thứ gọi là Vũ Hồn
Nơi đây Hồn sư là nghề cao quý nhất trong cả đại lục, bọn họ có thể là những chiến sĩ cường đại, cũng có thể có những năng lực phụ trợ xuất sắc. Nhưng bất luận loại Hồn sư nào, cấp bậc đều là dựa theo cùng một loại xưng hiệu mà tiến hành xếp thứ tự.
Hồn sư đều tự có vũ hồn lực của chính mình, căn cứ vào sự mạnh yếu của vũ hồn lực mà chia thành thập đại xưng hiệu. Mỗi một xưng hiệu lại chia làm mười cấp. Ban đầu khi mới nhập môn thì gọi là Hồn sĩ, chỉ cần sau khi vũ hồn tỉnh giấc thì mỗi người đều là Hồn sĩ. Nếu vũ hồn có thể tu luyện, khi hồn lực đạt tới cấp mười một thì sẽ đạt tới xưng hiệu kế tiếp, cũng chính là Hồn sư. Còn Đại hồn sư, chính là cái đứng thứ ba trong toàn bộ dãy xưng hiệu. Khi đạt đến cảnh giới Đại hồn sư thì đã là một Hồn sư khá cường đại rồi. Tổng thể thập đại xưng hiệu là như vậy đó.
Hồn sĩ, Hồn sư, Đại hồn sư, Hồn tôn, Hồn tông, Hồn vương, Hồn đế, Hồn thánh, Hồn Đấu La và Phong hào đấu la. Tên gọi Đấu La đại lục chính là bắt nguồn từ đây. Trong truyền thuyết, những Phong hào Đấu La đạt tới cửu cấp trở lên đều có thể tự lấy một phong hào cho mình, bọn họ đơn giản chính là những vô địch tồn tại.
Đồng thời để thuận tiện tìm nhân tài thì cứ khi 1 lứa đứa trẻ đạt 6 tuổi sẽ có người đến mà khảo thí vũ hồn và hồn lực.
Như vậy thì mọi hạt giống tốt đều không thể nào bị bỏ qua.
Và hôm nay chính là ngày đó.
Năm nay Hương Thảo Thôn tiến hành Vũ Hồn Giác tỉnh tổng cộng có tám đứa nhỏ, Dược Phong được lão Kiệt Khắc- thôn trưởng, dẫn tới và anh cũng là là người cuối cùng.
- Nhìn kìa, nhân yêu đến kìa chúng bay.
Nhưng đứa trẻ thấy Cầm tiến đến vội tránh xa như tránh tà. Với điều này Dược Phong cũng đã thành thói quen.Ai biểu.. mẹ con hắn quá đẹp làm chi.
Bắt nguồn từ điều này là mẹ hắn, với vẻ đẹp của bà thì làm sao có thể có người đàn ông nào chống đỡ được. Nhất là cái khí chất hiền từ toát ra từ bà khiến nàng như là 1 vị mẫu nghi thiên hạ. Và cũng nhờ thế mà bao giờ đi mua hàng cũng đều thu về vượt mức cho phép.
Nhưng càng như vậy thì càng khiến chi tình hình nghiêm trọng. Dù cho mẹ hắn đã cố gắng giữ khoảng cách rồi nhưng mà những người đàn ông vẫn như thiêu thân lao vào lửa.
Điều này khiến cho mấy bà vợ ghen ra mặt và nhiều lần gây khó dễ cho 2 mẹ con.
Không muốn gây chuyện, 2 mẹ con mới chuyển đến gần bìa rừng mà sinh sống. Cũng vì vậy mà chuyện này mới lắng xuống..
Nhưng theo thời gian trôi qua, Dược Phong lớn lên thì mọi việc lại có chút rắc rối. bởi hắn quá đẹp, không thua gì mẹ hắn. Mắt phượng mày ngài, làn da trắng như tuyết. Đặc biệt là đôi mắt, không giống mẹ hắn- người có đôi mắt hiền và đầy linh quang. Dược Phong có 1 đôi mắt thâm sâu như biển khiến người ta nhìn vào không tự chủ bị thu hút.
Nếu không phải đầu tóc hắn cắt ngắn thì 100 người thì có 101 người bảo hắn là con gái ý
Và thế là có vấn đề. Dù hắn làm con trai nhưng đẹp đến trai gái đều mê mẩn. Thế là đám phụ huynh sợ con trai mình bị vấn đề về tâm lý nên là đặt điều dèm pha khiến cho đám trẻ xa lánh Dược Phong.
Lúc đầu thì Dược Phong còn có chút cảm giác nhưng đến giờ có lẽ anh cũng quen rồi a.
Chỉ cần có mẹ thì không có bạn cũng không sao hết.
Quay lại buổi sáng hôm nay.
Ngoại trừ thôn trưởng Kiệt Khắc và tám đứa nhỏ đã đến đông đủ ra, trong Vũ Hồn Điện còn có một thanh niên, người này nhìn qua bộ dáng hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo thật là tuấn lãng. Một thân trang phục màu trắng, sau lưng là áo choàng màu đen, trước ngực, ở vị trí chính giữa có một chữ hồn cỡ nắm tay. Đây là trang phục tiêu chuẩn của nhân viên của Vũ Hồn Điện,
Trên ngực trái, có một huy chương điêu khắc hình trường kiếm, trên huy chương có tổng cộng ba thanh trường kiếm lần lượt thay đổi. Kiệt Khắc dường như đối với Hồn sư rất quen thuộc, số lượng ba thanh đại biểu Hồn sư đệ tam đẳng xưng hào Đại hồn sư, còn thanh trường kiếm đại biểu vị này chấp sự đến từ vũ hồn điện là một gã Chiến hồn sư.
-Người khỏe không, tôn kính Chiến hồn đại sư, lần này lại làm phiền người rồi.
Lão Kiệt Khắc cung kính hướng người trẻ tuổi hành lễ.
Người trẻ tuổi trên lông mày lộ vẻ thản nhiên kiêu ngạo, hất hàm bất đạm thoáng khom người, xem như hoàn lễ:
-Thời gian của ta không nhiều lắm, bây giờ bắt đầu luôn đi.
Lão Kiệt Khắc nói:
- Tốt lắm, bọn nhỏ, vị này là Chiến hồn đại sư đến từ Đại Nặc thành. Kế tiếp, hắn sẽ dẫn các ngươi mở ra vũ hồn của mình. Các ngươi nhất định phải phối hợp tốt với đại sư tiến hành Vũ Hồn Giác Tỉnh, gia gia kỳ vọng trong các ngươi có người có thể trở thành Hồn sư.
Người trẻ tuổi có chút không nhịn được nói:
-
- Được rồi, ngươi năm ngoái cũng nói mấy câu này. Trở thành Hồn sư thật sự dễ dàng vậy sao? Ta đã đi qua sáu thôn trang, một người sở hữu hồn lực cũng không có. Cũng không có vũ hồn thích hợp.
Lão Kiệt Khắc trong mắt toát ra một tia buồn bã, thở dài một tiếng nói:
- Đúng vậy! Chỉ có các người kế thừa các đại tông môn mới dễ dàng trở thành Hồn sư. Chúng ta là người thường, thật sự quá khó khăn.
Một bên phe phẩy đầu, hắn đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt người trẻ tuổi rơi vào trên người tám đứa nhỏ trước mặt, làm Vũ Hồn Điện tuần tra chấp sự, trợ giúp người thường tiến hành Vũ Hồn Giác tỉnh là công tác của hắn, đã sớm quen thuộc rồi.
-Bọn nhỏ, xếp thành một hàng.
Đối với những đứa nhỏ này, thái độ của hắn ôn hòa, ấm áp hơn.
Tám đứa nhỏ xếp thành một hàng dọc trước mặt người trẻ tuổi, Dược Phong đứng ở đầu bên trái. Vóc người hắn so với những đứa nhỏ khác gầy yếu hơn một chút.
Người trẻ tuổi mỉm cười nói:
-Ta gọi là Tố Vân Đào, hai mươi sáu cấp Đại Hồn Sư, là người dẫn dường của các ngươi. Bây giờ ta sẽ đối với các ngươi tiến hành Vũ Hồn Giác Tỉnh. Nhớ kỹ, bất luận phát sinh cái gì đều không nên sợ hãi.
Vừa nói, Tố Vân Đào vừa mở cái bao của mình ở trên bàn, từ bên trong lấy ra hai kiện đồ vật, sáu tảng đá hình tròn đen thui và một lam thủy tinh cầu lóe sáng.
Tố Vân Đào để sáu tảng đá màu đen trên mặt đất bày ra một cái hình lục giác, sau đó bảo đứa thứ nhất bên phải đứng ở trong đó.
-Không cần sợ hãi, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ.
Vừa nói, con mắt Tố Vân Đào đột nhiên sáng bừng lên, trước ánh mắt kinh hãi của bọn trẻ, hắn khẽ quát một tiếng.
-Độc Lang, phụ thể.
Một làn thanh quang nhàn nhạt đầu tiên từ giữa my tâm của hắn phóng thích ra, theo vị trí my tâm hướng lên, tiến vào phát kế nội.
Tố Vân Đào tóc vốn là màu đen, sau khi thanh quang rót vào, trong nháy mắt biến thành màu xám, hơn nữa rất nhanh biến dài, bộ lông cùng màu xuất hiện trên hai tay hắn, đồng thời thân thể hắn tựa hồ so với trước kia bành trướng rất nhiều. Toàn thân sung mãn cơ nhục.
Con mắt Tố Vân Đào đã biến thành màu xanh biếc sâu kín, hai tay mười ngón lộ ra lợi trảo lóe ra hàn quang nhàn nhạt. Hai vòng quang hoàn từ dưới chân hắn lượng khởi, không ngừng di động từ dưới chân lên đỉnh đầu. Trong đó một là màu trắng, cái còn lại là màu vàng. Hết sức quỷ dị.
Nam hài bị hắn gọi đứng giữa tảng đá màu đen, mắt thấy Tố Vân Đào thân thể biến hóa, nhất thời kêo lên một tiếng "A" Sợ hãi chạy trốn.
Tố Vân Đào trong mắt tỏa quang mang màu xanh, ánh mắt quả thật dọa người, một tay bắt được đứa nhỏ kia:
-Đừng nhúc nhích. Không cần sợ, là Vũ Hồn của ta, Độc Lang. Nếu sau này các ngươi có ai có thể trở thành một gã Hồn sư cũng sẽ biết sử dụng năng lực đồng dạng.
Duy nhất không tính là quá sợ hãi cũng chỉ có Dược Phong.Có lẽ đã quen rồi đi. Nhà hắn sống gần bìa rừng nên là thỉnh thoảng có thể thấy được các hung thú. Lúc Đầu Dược Phong còn sợ hãi nhưng về sau chỉ thấy tò mò bởi chúng không lần nào tấn công nhà hắn cả. Thế là quan sát chúng trở thành 1 niềm vui thú của Dược Phong
Cũng như bậy giờ, Phong trong lòng càng tò mò, trên người xuất hiện bộ lông màu xám, con mắt màu xanh biếc, quả nhiên là đặc thù của sói, chẳng lẽ Vũ Hồn phụ thể là người sẽ biến thành lang yêu? Không, không đúng, hẳn là năng lực lang của chính mình. Vậy chức nghiệp hồn sư này là lợi dụng năng lực Vũ Hồn..
Dược Phongcảm thấy hứng thú nồng đậm.Hắn bây giờ có chút không kiên nhẫn muốn biết vũ hồn của mình là cái gì.
Tố Vân Đào hai tay nhanh chóng đánh ra, sáu đạo lục quang nhàn nhạt rót vào trong sáu tảng đá màu đen trên mặt đất, nhất thời, một tầng quang hoa từ trong sáu tảng đá phóng thích ra, hình thành một cái đạm kim sắc quang tráo, mang đứa nhỏ trước đó bao phủ vào bên trong.
Không biết vì sao, đứa trẻ vừa rồi còn đang khóc lóc vừa bị quang mang màu vàng nhạt đó bao phủ lên liền lập tức bình tĩnh trở lại, có chút ngây ngốc đứng đó.
Từng điểm từng điểm màu vàng từ tảng đá màu đen dưới mặt đất bay ra, lại tiến nhập vào trong thân thể thằng bé.
Thân thể thằng bé bắt đầu khẽ run rẩy lên, muốn kêu lên nhưng lại không thể kêu thành tiếng.
-Đưa tay phải của ngươi ra.
Đôi mắt trong veo xanh biếc của Tố Vân Đào nhìn chăm chăm vào thằng bé, uy nghiêm ra lệnh.
Thằng bé đưa tay phải ra theo ý thức, lập tức, tất cả điểm sáng đều ào ra, sau khoảnh khắc, một thanh liêm đao (liêm đao: cái liềm) xuất hiện trong lòng bàn tay nó.
Xem ra, liêm đao này tuyệt không phải là quang ảnh hư ảo, mà nó thực sự tồn tại.
Tố Vân Đào nhíu nhíu mày:
-Là khí vũ hồn, liêm đao cũng có thể làm vũ khí sao? Chắc là miễn cưỡng thì cũng có thể.
Kim quang dần dần thu liễm, nam hài có chút giật mình nhìn chiếc tiểu liêm đao không lớn trong tay kia, chẳng biết phải làm sao.
Tố Vân Đào nói:
-Vũ hồn của ngươi là liêm đao, là khí vũ hồn. Đến đây, để ta thử xem xem ngươi có hồn lực hay không. Nếu có hồn lực, cho dù là khí vũ hồn cũng có thể trở thành Chiến hồn sư. Dù sao liêm đao cũng có lực công kích nhất định
-Đại, đại sư, ta nên làm thế nào?
Nam hài khiếp sợ hỏi.
Tố vân Đào lạnh nhạt nói:
-Dùng ý niệm thu hồi vũ hồn. Sau này khi nào muốn sử dụng thì dùng ý niệm kêu gọi nó ra.
Nam hài thử nửa ngày mới đưa tay thu hồi liêm đao được, Tố Vân Đào đưa một lam thuỷ tinh cầu đưa tới trước mặt hắn, ý bảo hắn đưa tay phải đặt lên trên.
Nam hài còn non nớt đưa bàn tay nhỏ bé cùng với lang trảo của Tố Vân Đào phân biệt chia ra đặt trên dưới thuỷ tinh cầu, nhìn qua sự đối lập cực kỳ rõ ràng.
Sau chốc lát, Tố Vân Đào có chút thất vọng nói:
-Không có hồn lực, ngươi không thể trở thành Hồn sư, hãy qua một bên trước đi!
Cũng là một màn như vậy tiếp tục xảy ra, trước sau lại có vũ hồn của năm hài tử được đánh thức. Vũ hồn của bọn họ để là một vài loại nông cụ như cái cuốc hay cái liềm, đến cả một cái thú vũ hồn cũng đều không xuất hiện. Còn về hồn lực, cũng đều vì Tố Vân Đào phán định là không có.
Đến lượt hài tử thứ bảy, cũng chính là người cuối cùng đứng trước Dược Phong.
Liên tục làm những nghi lễ đó, Tố Vân Đào tựa như đã có chút mệt mỏi rồi, nhưng hắn vẫn cố sức chuẩn bị giúp tám hài tử này đều hoàn thành quá trình giác tỉnh.
Kim sắc quang điểm tụ lại, lần này, cuối cùng cũng không phải là nông cụ nữa mà xuất hiện biến hóa. Một cọng cỏ nhỏ màu lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay của nữ hài tử này, nhẹ nhàng bay lượn qua.
Dược Phong mơ hồ cảm giác được, loại cỏ nhỏ màu lam này tựa hồ chính mình đã gặp qua. Rất nhanh, hắn nghĩ tới loại cỏ gọi là lam ngân thảo, trong thôn có thể tuỳ ý thấy được, nguyên lai loại cỏ này phổ biến như thanh thảo ở thế giới tiền thế, ngoại trừ sức sống tương đối ương ngạnh cũng không có tác dụng gì khác. Bất quá do cô gái nhỏ bên ngoài có tầng hào quang đạm kim sắc, cho nên hắn mới nhìn sơ qua không nhận ra được.
Mặc dù không phải nông cụ, Tố Vân Đào trong mắt thất vọng nhưng lại càng thêm rõ rang:
-Phải nói là vô dụng vũ hồn. Không có lực công kích, không có lực phòng ngự, không có phụ trợ năng lực. Lam ngân thảo coi như là hình thái vũ hồn vô dụng tiêu chuẩn.
Vừa nói hắn vừa theo trình tự cầm thủy tinh cầu đến phía nữ hài trước mặt, chính hắn cũng dự đoán trước như vậy, vẫn chưa có hồn lực xuất hiện.
Rốt cuộc đã đến phiên Dược Phong, không cần Tố Vân Đào gọi, hắn đã tiến trước vào trung tâm của sáu khỏa hắc thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.