Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 327: Hiện thân




Nhìn cô nàng liếm mép tiến đến gần,Cầm tuyệt vọng cực độ. Vừa mới biết mình còn zin chẳng lẽ bây giờ lại mất ngay sao. Đời sao lại bất công như vậy cơ chứ.
Đúng lúc này,1 cơn đau ập đến khiến Cầm tái mặt. Anh ôm đầu đau khổ ngã xuống và ngất đi ngay tức khắc..
Nhưng đồng thời 1 cái khác trong anh cũng tỉnh dậy.
Cô gái đứng ngoài thấy thế cũng hơi bất ngờ nhưng cô cũng chỉ đứng đó hứng thú nhìn mà không định làm gì cả. Và 1 lát sau, Cầm đứng dậy. KHẽ vặn mình, quay sang mỉm cười nhìn cô gái nói:
- Đây xem như là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ. Tổ long Ophis.
- Ồ. Xem ra đây chính là con người thật của ngươi đi.Không ngờ ngươi cũng biết đến ta đó. Là đỏ nói với ngươi à.
- Không- Cầm lắc đầu-ta với con rồng đỏ đó gặp nhau có 1 chút rồi tách ra luôn. Ta dính và hấp thu ít máu của nó nên là có khí tức của nó thôi. Do đó ta với con đó không có liên quan gì đến nhau đâu. Cô tìm ta cũng vô dụng/
- Quả thật nếu là trước kia thì ta sẽ bỏ qua nhưng mà ngươi lại gây nên sự chú ý của ta. Thật không biết vì sao ngươi lại tự phong ấn mình như vậy nhỉ.
- Ai muốn làm như vậy đâu. Nhưng mà ta bị thương quá nặng, nếu không phong ấn lại thần hồn thì chỉ sợ ta đã hồi phi yến diệt trong dòng chảy thời không rồi. Đấy là còn có đỏ giúp chút sức nếu không chắc ta cũng không còn sống rồi. Nhưng dù cho có trợ giúp đi nữa thì ta cũng gần chết. Thần hồn tuy không diệt tuyệt nhưng cũng bị ảnh hưởng và suy yếu nặng nề không thể đột phá phong ấn mà ta tạo ra chỉ có thể đưa những ký ức cần thiết ra thôi. Nếu không phải hôm nay nhờ cô cho chút long lực thì chắc cần 1 thời gian nữa ra mới có thể mở ra lỗ hổng để hiện thế như thế này.
- Ồ. Nếu nhờ ta thì ngươi cũng nên đáp lễ 1 chút đi chứ. Chẳng hạn như là cách tu luyện ra cái năng lượng thần ký đó.
- Tôi dễ dãi chứ không ngu. Cô cũng đã được lời từ việc đó rồi còn. Hãy tự biết thỏa mãn đi. Thôi tôi cũng không dài dòng nữa. Phong ấn này tôi chỉ phá ra được 1 lỗ hổng mà thôi, cách phá ra hoàn toàn còn lâu lắm. Nhưng đây vẫn là cơ thể tôi nên nếu cần thiết tôi vẫn có thể động tay động chân. Đừng nghi ngờ điều đó. Dù cho tôi không mạnh bằng cô nhưng mà cô cũng không ngăn tôi được đâu. Tuy tôi không cấm được cô hút trộm nhưng mà cấm cô chiếm tôi làm của riêng hay là có những hành vi không phải với tôi. Nếu không cùng lắm là tôi tự sát thôi. Đừng ép nhau đến bước đường cùng như vậy. Cô vẫn cần tôi giúp tăng thực lực để đánh bại con rồng đỏ đó mà.
- Ngươi dám uy hiếp ta sao- Mặt Ophis trầm xuống- Ngươi nên biết chưa có kẻ nào dám uy hiếp ta như vậy. Ngươi có gan lắm. Ngươi có tin ta giết ngươi ngay tại đây không.
- Tất nhiên là cô có thể làm thế nhưng mà tôi không nghĩ cô sẽ làm thế. Tôi vẫn có giá trị lợi dụng với cô. hơn nữa tôi tin là tôi có thể tìm ra cách giải phong ấn trong cô. Đừng có bắt nhau đi lên con đường sinh tử không thôi. Tôi tin cô sẽ không ngu xuẩn đến thế. Thôi thời gian đã đến rồi, tôi không thể giữ được lâu nữa. Cuộc nói chuyện này nên dừng ở đây được rồi.
Nói rồi Cầm lại lần thứ 2 gục xuống.
Ophis tiến đến chỗ Cầm vừa nằm xuống. Cánh tay đứa lên cao rồi lại hạ xuống. Như Cầm nói, cô cần Cầm cung cấp cái năng lượng thần kỳ đó để có thể mạnh lên nhanh chóng.. Nếu là trước kia có kẻ dám kỳ kèo mặc cả như vậy thì cô sẽ cho kẻ đó hiểu được cái gì là sống không bằng chết. Nhưng mà sau bao lâu mà vẫn không thể đạt đến được cái cảnh giới mà cô mong muốn khiến cho Ophis đã dần dần tỏ ra thóa trí rồi. Cô không biết mình phải chờ bao lâu nữa và không muốn chờ thêm nữa.
Nhưng tất nhiên cô sẽ không thể buông tha cho Cầm dễ dàng như vậy. Bỗng cô nở 1 nụ cười:
- Được rồi, đã ngươi không muốn thì ta lại càng làm. Ngươi không muốn chúng ta quá thân mật thì tại sao ta lại không thể sống chung. Ngươi cấm ta mang và giam hắn. Được, là ta đi theo hắn là ok tất chứ gì. Chờ đợi ngươi lần nữa tỉnh dậy có khi hắn đã chính thực phục tùng ta rồi. đến lúc đó. Hắc, có trò vui để nhìn rồi.
Và cô cứ lẳng lặng ngồi đó chờ Cầm tỉnh lại.
Cũng không để cho Ophis chờ lâu, chỉ tầm 15 phút thì Cầm hơi nhíu mày và tỉnh lại. Cái đầu tiên anh nghĩ là: “giấc mơ chết tiệt”. Nhưng khi nhìn ra bản thân đang đứng trong thiên nhiên.Cầm lập tức nhận ra giấc mơ đó là thật. Anh chàng lập tức như lâm vào đại địch. Cả cơ thể tập trung hết sức nhìn về phía Ophis. Chỉ cần cô ấy có cử động quá khích là anh chàng sẽ vọt luôn.
Thấy Cầm vừa tỉnh dậy đã ngay lập tức đề phòng thì Ophis cảm thấy khá là dễ chịu. Chí ít không phải chứng kiến cái bản mặt lúc nào cũng bình tinh kia là được rồi.
Trong lòng là vậy nhưng mà ngoài mặt thì cô vẫn rất lạnh nhạt mà nói:
- Cảnh giác cái gì. Ngươi nghĩ chỉ cần ngươi cảnh giác là có thể chống lại ta à. Ngây thơ quá đó.
- Tất nhiên là không rồi. Nhưng tất nhiên ta cũng không định đứng yên chịu chết. Có gì cứ bơi vô đây.
- Hừ ngươi thế này thật đáng đánh đòn.
Và cô lập tức thực hiện lời nói của mình.
Binh bộp chát đốt.
Nhưng tiếng kêu quái lạ vang lên kèm theo tiếng hét vang vọng khiến trời đêm càng thêm phần đen tối.
Mãi 1 lúc sau, tiếng hét mới ngừng và trên sân lại có thêm 1 cái xác đang giật giật không thôi.
Đứng bên cạnh là 1 tiểu loli đang vỗ vỗ tay như vừa dọn dẹp 1 đống rác vậy.
Vừa vỗ tay cô vừa nói:
- Thế nào, đã phục chưa.
- Phục rồi, phục rồi.
- Lần sau có còn láo với ta nữa không.
- Không dám, không dám. Mà ta làm gì có..
- Hửm…
- Ta láo, ta láo được chưa. Thật là…
Nói đến đây, thì Cầm lập tức nhận ra khuân mặt chuẩn bị giết người của Ophis khiến anh chàng giật hết cả mình vội vàng ngậm miệng lại.
Mãi 1 lúc sau, khi không thấy cô nàng bạo long này nói gì thì Cầm đánh bạo nói:
- Giờ cô thả tôi đi hay là giữ tôi lại thì quyết lẹ đi. Đứng đây lạnh thấy mồ luôn à.Giết hay thả thì nói luôn đi, ta không có nhiều thời gian mà đứng đây đâu.
- Được rồi, ta cũng không vòng vo nữa. Ta sẽ theo ngươi từ bây giờ.
- Không, không bao giờ. Ta thân là nam nhi sao có thể để cô bắt đi được. Đừng mong ta gia nhập thế lực hay là gia tộc của cô. Nói chung là ta sẽ không theo ngươi… Cái gì, cô đi theo ta. Không phải chứ.
- Chính xác vậy. Ngươi có giá trị với ta nên tất nhiên 2 chúng ta cần ở chung 1 chỗ. Ngươi tất nhiên sẽ không đến chõ của ta do đó sẽ hoàn hảo hơn khi ta đến chỗ của ngươi. Nên cảm thấy vinh hạnh đi.
- Nhưng….
- Sao. Ngươi không muốn à.Nếu như vậy thì chỉ sợ thế giới này lại có thêm 1 oan hồn nữa rồi. Muốn sống hay muốn chết. Chọn đi.
Cái này còn có thể chọn sao. Cầm cũng thật không biết nói thêm gì luôn chỉ có thể thở dài nói:
- Tất nhiên là ta biết điều đó. Rồi, cô muốn làm gì thì làm.
rồi anh chàng lầm bầm:
- Cứ chờ đó, rồi ta sẽ thu phục cô cho mà xem. Ta nói được làm được.Nếu không làm được ta..vẫn là Đỗ Mạnh Cầm
Và đó cũng là cách mà quán của Cầm tuyển ra nhân viên chính thức số 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.