Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 296: Thử rượu




Cầm nhận cái chén nhỏ mà hoan hỉ không thôi. Lần này trao đổi hắn lời lớn rồi. Hắn cũng biết nếu xét về độ ngon thì 2 loại rượu này cũng không hơn nhau là mấy nhưng mà nếu bàn về độ quý thì chén rượu này chắc chắn sẽ hơn a. Phải biết tuy” liệt dương tửu” luyện chế khá là khó khăn nhưng mà với Cầm thì cũng không phải là vấn đề quá lớn. Hắn còn có vài chục vò đang ủ kia kìa.Hơn nữa nếu hết hắn lại có thể ủ thêm, việc gì phải xoắn. Trong khi đó, loại “ hầu nhi tửu” này có thì còn nhưng chắc chắn không còn nhiều mà lại cực khó luyện chế thậm chí là không thể luyện chế sao cho giống nguyên bản được.Thế nên chỉ cần hàng nhái cũng đủ để lão này điên cuồng rồi.
Thật ra nếu chỉ có thể thì đổi 1 bát lấy 1 chén nhỏ đã là Cầm cực kỳ nhân nhượng. Nhưng mà danh từ “ hầu nhi tửu” thu hút sự chú ý của mình.Đó có thể nói là 1 loại rượu ngon bậc nhất mà hòan toàn là ủ từ các loại trái cây cũng như là hương liệu nên chất lượng cũng như tác dụng khỏi phải bàn a. Nếu mà hắn có thể phục chế là tốt nhất nhưng nếu không thể thì có thể phục vụ cho công cuộc ủ các loại rượu khác của anh chàng. Đó mới chính là lý do chính để Cầm chấp nhận dùng cái giá nhiều hơn 1 bát đổi 1 ly nhỏ này.
Cầm cái ly nhỏ trên tay. Cầm đưa lên mũi khẽ ngửi. Cực thơm, mùi thảo dược cùng hoa quả trải qua quá trình ủ chế đặc biệt khiến cho chúng nó hòa quyện lại với nhau tạo nên 1 mùi thơm làm say lòng người. Chỉ ngửi thôi mà đã khiến người ta mê li không biết vị của nó thế nào.
Cầm hơi có chút phấn khích mà từ từ đưa li rượu đến miệng, Khẽ nhấp 1 ngụm nhỏ và lập tức mắt anh chàng mở trừng lớn. Rượu cũng không quá nặng mà độ cồn chỉ như là rượu trái cây thôi.Nhưng cái đặc biệt của nó là vị. Vị ngọt từ biết bao loại thảo dược hoa quả, pha chút đăng đắc và cay nồng lan tỏa khắp khoang miệng như kéo người ta vào 1 thế giới mới, 1 thế giới hoàn toàn do hoa quả và hương liệu tạo thành.
Tất cả, tất cả chúng nó đã hòa quyện với nhau tạo nên 1 mùi vị, 1 hương vị thật là đặc trưng khiến người ta trầm mê. Anh không thể không cảm thán:
- Hảo tửu, quả là hảo tửu. Phục chế phẩm đã thế này thì không biết chính phẩm nó sẽ thế nào đi nữa. Thật là mong đợi đi mà.
Lão giả dường như đã đoán trước được biểu cảm của Cầm nên cười hắc hắc nói:
- Đó là tất nhiên. Để có thể ủ nó ngươi biết ta khổ như thế nào không. Từ 1 người tiêu diêu tự tại. Ta phải vào rừng ăn lông ở lỗ, ngày đêm đi rình và học tập thao tác cũng như là những tập quán của bầy khỉ. Hơn 2 năm mới ngộ ra 1 chút cách lưu trữ của bầy khỉ mà ủ ra phục chế phẩm của “ hầu nhi tửu”. Nói không ngoa chứ số rượu có thể so với bình này của ta không quá 1 bàn tay đâu. tiểu tử ngươi có phúc lắm mới được nếm thử đó. Đến cả thủ tướng Nhật xin nếm ta còn không thèm để ý ấy chứ.
- Ngươi trâu.Nhưng rượu của ngươi ngon thì ngon thật nhưng rượu của ta cũng không kém. Tuy nó không thể nào ngon và khiến lòng người mê say như là” hầu nhi tửu” nhưng đảm bảo đủ sảng. So với “ hầu nhi tửu” thì “ liệt dương tửu” của ta càng hợp với những người đàn ông hào sảng hơn đó.
- Ta cũng mong như vậy a.
Nói rồi lão giả không nhịn được nữa mà bắt đầu thưởng thức chén rượu mà mình vừa dứt ruột đổi về.
Đầu tiên. Cũng giống Cầm. Lão đưa ly rượu lên khẽ ngửi. Mùi rượu nồng ấm phả vào mặt khiến lão không thể không hít thêm 1 vài hơi nữa. Quả nhiên là hảo tửu mà.
Lão không chịu được nữa mà bắt đầu thưởng thức. Lão giả đưa ly rượu lên và làm 1 ngụm thật to. Và con mắt lão lại được 1 phen trừng lớn. Mạnh quá mạnh. Hương rượu nồng àn tràn ngập dương khí như những thanh lao nhọn hoắt tấn công khoang miệng của người dùng. Nó mang đến cho người ta cảm giác cuồng nhiệt không thôi. Lão không nhịn được mà khẽ hô:
- Hảo tửu, quả nhiên là hảo tửu mà. Hương vị chí dương chí cương làm người ta cảm thấy sáng khoái. Dù cho mùi vị hơi kém hơn so với mùi vị của “ hầu nhi tửu” nhưng mà nếu tính về độ thuần chính, độ sảng khoái thì nó lại hơn xa: hầu nhi tửu”, Đây quả thật là bình rượu phù hợp với đàn ông mà. Quả nhiên rất là ngon a.
Cầm thấy thế thì mỉm cười tự tin nói:
- Tất nhiên rồi. Loại rượu này ủ chế có lẽ không rắc rối như của “ hầu nhi tửu” nhưng mà nó cũng không phải là dễ dàng. Hơn nữa hương liệu để ủ nó cũng hoàn toàn là dùng những loại vật liệu hương liệu chí dương chí cương. Nói không ngoa chứ nếu chỉ bàn về độ sảng khoái thì bầu rượu của lão khó mà có độ phá đó.Thế nào uống có ngon không.
Lão giả không khỏi gật đầu cảm khái:
- Quả thật là như vậy. 2 chén to đổi 1 chén nhỏ cũng không phải la lỗ a. Tiểu tử ngươi không tệ không tệ a.
Cầm nhận được lời khen thì mỉm cười thân thiện nói:
- Cảm ơn lão đã quan tâm đến dân đen chúng ta. Chúng ta chỉ có bán ta đúng giá mà thi. Ai lai đi khai man bao giờ. Saya, ngươi điền thêm vào thực đơn. “ Liệt dương tửu” ông uống bà khen hay với giá.. xem nào.. 5000 yên đi.
Không khí chợt tĩnh lại. Không chỉ lão giả mà cả Saya cũng trợn mắt há mồm nhìn Cầm với con mắt thật cmn là đặc sắc. Cầm nhìn thấy thế thì kỳ quái nói:
- Sao, đây là quán ăn đúng không. Hôm nay ta mang rượu mới ra thử và bầy vào thực đơn có gì sai. Với lại cái giá 5000 yên là phải chẳng rồi. Đó là do ta muốn người thường cũng mua được nếu không thì còn lâu mới có cái giá đó đâu. THế mà mấy người còn chê đắt. Thật là…
Nghe Cầm vô sỉ nói như vậy thì lão giả không nhịn được bùng nổ:
- Chê đắt, ai cmn chê đắt. Ngươi có biết là 1 chén nhỏ “ hầu nhi tửu” mà ngươi vừa uống nếu bán đi cũng phải vài chục vạn yên thậm chí là hơn không? Thế mà ngươi.. ngươi… sao ngươi không nói là cái này có thể dùng tiền mua được..
- Ta nói là muốn uống thì lôi vật gì ra đổi chứ có nói là tiền không đổi được đâu. Là lão hiểu sao ý ta đó. Thế có muốn uống thêm ly không quý khách.
- Ngươi ngươi…. Hôm nay lão tử không uống nữa.Lão tử về, Tiểu tử ngươi chờ.
Lão giả thât là bị khí gần chết. Nếu biết trước là có thể mang tiền mua được thì lão đã chạy đến đồn cảnh sát hay ngân hàng gần nhất cầm đến cả triệu yên uống cho bõ tức. Nhưng… đậu má tên thanh niên nham hiểm. Ngươi chờ. Ta không chơi chết ngươi ta không gọi là tửu ma Sanzo. Và thân ảnh lão giả biến mất trong bóng đêm.
Cầm nhìn thân ảnh lão giả biến mất đằng xa khẽ thở dài:
- Ai, 1 vị khách sộp lại đi rồi. Xem ra hôm nay chỉ dừng lại ở đây thôi. Saya, ngươi cũng có thể về được rồi. Quán hôm nay buôn bán chắc chỉ đến đây thôi.
Lúc này anh chàng mới nhận ra ánh mắt Saya nhìn anh tràn đầy khinh bỉ:
- Ông chủ, giờ ta mới biết hóa ra ông vô sỉ như vậy a.
Nói rồi quay người tiến vào thay quần áo và đi về để lại Cầm vẫn không hiểu gì mà đứng như trời trồng. Rốt cục ta vô sỉ chỗ nào a.
Nhìn thân ảnh Saya đã đi xa mà Cầm vẫn còn thắc mắc. Nhưng do nghĩ mãi không ra nên anh quyết định mặc kệ. Đi ngủ sớm sáng mai còn chuẩn bị đòn quảng cáo tiếp theo a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.