( chương dài =2 c thường nha. Do đó hôm nay là 3c thay vì 4c)
Thực thần khi nghe nói vậy thì kinh ngạc nói:
- Elizabert có thể chế tạo những món xa hoa sao.
- Tất nhiên rồi. Chỉ là trong những dịp đặc biệt cô ấy mới chế tạo những món đó vì cần đặc rất nhiều tâm huyết vào đó. Hơn nữa thời gian nấu lại rất lâu nên là chỉ có thể làm ra 1 món đơn giản nhưng mà có thể nấu được số lượng lớn như vậy.Nhưng mà nếu ông đã nói như vậy thì ta cũng không ngại để cho Elizabert trình bày khả năng chân chinh của mình.
Cầm nghe vậy thì “ rụt rè” nói:
-Athena sama,không nên làm như vậy đâu. Hơn nữa em cũng không mang dao cá nhân đi.
Rất rõ ràng cả 2 đang tung hứng cho nhau để mà đề cao bản thân. Lời kịch tiếp theo là của Athena.
Nhưng không ngờ Athena chưa kịp trả lời thì đã có người trả lời thay. Đó không ngờ là thực thần:
- Elizabert, cô không việc gì phải sợ cả. Tôi cũng muốn biết thực lực chân chính của cô. Hơn nữa, mỗi người đầu bếp đều cần có dao bếp riêng của mình. Nếu cô không có thì điều đó mới là lạ. Giờ tôi sẽ cho xe đưa cô về lấy. còn ở đây, cô cần nguyên liệu gì cứ nói cho chúng tôi. Đàm bảo sẽ làm cho cô hài lòng.
Cầm ngẫm 1 chút, rồi quyết định làm món đấy. chỉ thấy anh chàng tươi cười ngọt ngào nói:
- Thế thì Cảm ơn thực thần sama rồi. Phiền người chuẩn bị cho tôi 1 con cá biển thật lớn và 1 tảng băng là được. Tất cả còn lại để cho tôi là được rồi.
- Ồ.
Nghe xong yêu cầu của Cầm, mắt thực thần lóe lên nói:
- Xem ra cô muốn làm sashimi đúng không.
- Đúng vậy. Chẳng lẽ nó không đủ cầu kỳ cùng xa hoa sao.
- Không. Món cá sống thái lát hay sashimi thì tùy người đao công của người làm mà nó có thể là bình dân cũng có thể trở thành 1 tác phẩm nghệ thuật. Nhưng mà những người ở đây đều là những người đầy sành sỏi. Cô nghĩ đao công của cô có thể chinh phục chúng tôi ư.
- Tôi cũng không chắc nữa. Nhưng mà với tình hình này thì chỉ có món đó mới có thể làm nhanh nhất thôi. Dù sao tôi cũng không thể để vì mình mà làm cho các ngài chờ đến vài tiếng được. Món càng cầu kỳ thì thời gian càng nhiều mà.
- Quả thật là như vậy. Món ăn càng cầu kỳ thì càng có nhiều yêu cầu. quả thật không thể trong thời gian ngắn làm ra được. Thậm chí có món cần nước sốt ủ 1 thời gian dài. Ngược lại, Sashimi thì có thể hoàn thành trong thời gian ngắn. hơn nữa còn có thể giúp chúng ta đánh giá sơ bộ về vị đầu bếp đó. Suy nghĩ chu toàn lắm.
- Cảm ơn. Thế tôi xin phép về mang đồ. Còn cá thì nhờ ngài.
- Cứ đi làm đi. Yên tâm, ta sẽ tìm cho cô những con cá và tảng băng tốt nhất. Đảm bảo để cho cô thỏa mãn.
- Thế thì cảm ơn thực thần sama rồi.
Nói rồi Cầm cùng Athena đi ra ngoài. Thực thần cũng đi liên sau đó để mà chuẩn bị thực phẩm. Băng thì đơn giản dù sao trời cũng sắp vào đông mà.
Nhất thời các vị khác trong đại sảnh cảm giác như là bị bỏ rơi vậy. Nhưng rất nhanh cái cảm giác đó biến mất mà thay vào đó là sự háo hức về cuộc chiến ẩm thực mà bọn họ chưa từng thấy a.
Nửa tiếng sau. 2 đội cùng 1 lúc đến. Elizabert chỉ mang theo 1 cái hộp đựng đao đơn giản trong khi đoa thực thần mang theo khá lịch kịch. 1 khối lớn phủ bạt lên xem ra là khối băng. Còn 1 cái thùng lớn xem ra là đựng cá sống.
Thấy Athena cùng Cầm đứng đó thì ông lên tiếng:
- Đã đến rồi à. Trong này có đủ thứ mà cô cần rồi đó. 1 khối băng lớn và các loại cá. ta cũng không biết cô cần loại cá nào nên ta mang tất cả đến đây. Tùy cô chọn.
- Cảm ơn ngài. Thực thần. Vậy tôi xin bắt đầu đi.
- Mỏi mắt mong chờ.
Chỉ thấy bên trong đại sảnh đã bày ra 1 bàn bếp từ bao giờ. Xem ra là mọi người đều mong chính mắt nhìn thấy Cầm trình bày a.
Đem khối băng chuyển lên bệ bếp, khối này băng không lớn, một mét vuông.
Lấy ra 《 Văn Khúc đao 》, Cầm chuyên chú bắt đầu điêu khắc. Hắn tinh tế điêu khắc công phu, Tinh mang cực nhanh. Xuống đao quá lưu loát, quá nhanh, mà 《 Văn Khúc đao 》 vốn là xinh xắn, chỉ ở trong màn đêm lóe lên một cái rồi biến mất, chân chính ánh đao còn chưa nở rộ, dao nhỏ cũng đã đâm vào khối băng bên trong.
-Két kèn kẹt...
Rất nhanh, ở trước mắt các vị thần, một cả khối băng, đột nhiên vỡ ra!
Thành khối thành khối băng, tự động bóc ra, cuối cùng, một con huyền quy bằng băng xuất hiện trên bệ bếp.
Lành lạnh ánh trăng rơi ra đình viện.
Con Huyền Quy này, cao cao vung lên đầu, gần giống như có đủ một loại nào đó huyền diệu thần vận, bên ngoài thân thể lưu chuyển màu bạc ánh sáng, càng là làm cho người ta một luồng mãnh liệt thị giác lực xung kích.
Chỉ nhìn tượng băng thôi mà đã khiến người khác kinh diễm rồi. thật không biết món ăn này sẽ ra sao.
Cũng vì thế mà số người tụ tập quanh Cầm và bàn bếp của anh chàng ngày 1 đông.
nhưng Cầm không thèm để ý tất cả. Cầm điêu khắc tượng băng xong, đem 1 đầu cá tráp đỏ, chuyển lên bệ bếp, tiến hành cạo vảy, đi vây cá sau đó đem thân cá cắt ngang thành 3 khối, bỏ xương.
Cắt xong, Cầm nghỉ ngơi 1 chút điều chỉnh tâm tình. Lúc này anh chàng mới có thể đánh giá được xung quanh
-Đáng tiếc...
Cầm tiếp lấy liếc về phía thực thần cũng như mấy vị thần quanh đó, lắc đầu một cái.
-Đáng tiếc cái gì?
Dù tiếng thở dài của Cầm rất nhỏ nhưng mà nó cũng đủ truyền vào tai của các vị thần. bọn họ nhao nhao lên hỏi.
-Không có gì!
Thật ra anh chàng cũng hơi tiếc vì không có đủ thời gian chuẩn bị nhiều. Hắn không đủ thời gian để mà chuẩn bị thanh băng phách đao khiến cho món ăn kém 1 chút. Hơn nữa thời gian không cho phép mà hắn lại yêu cầu chỉ có cá biển nên chỉ có thể làm dạng nguyên bản của 《 Liệt Băng Tiên Điêu Sơn 》 chứ không thể làm ra bản cải tiến Khổng Tước vũ được.
Nhưng mà chỉ cần như vậy chắc cũng đủ để chinh phục được bọn họ vì đao công của Cầm từ sau khi đột phá đến trúc cơ thì cũng tiến đến 1 tầng cao mới. Giờ anh chàng đã có thể làm ra chân chính đặc cấp ẩm thực.
Cầm thay đổi 《 Văn Khúc đao 》, dùng 《 Toái Ngọc đao 》 bắt đầu tiến hành cắt cá.
-Đao công này!
Thực thần thấy từng phiến từng phiến mỏng như mảnh sợi lát cá, như hoa tuyết bay tán loạn, hạ xuống trên lưng Huyền Quy, hầu kết hơi động, nói:
-Đáng sợ! hạ giới có đao công đáng sợ như vậy đầu bếp sao? Không, cơ bản là không có a!
Mọi người cũng dùng những ánh mắt đầy kinh dị để nhìn Cầm. không ngờ 1 cô gái yểu điệu như thế lại là 1 cao thủ dùng đao a.
Nhưng lúc này Cầm nào có tâm tư để chú ý. Tâm trí anh chàng dùng hết vào món ăn. Từng chút từng chút 1.VÀ….
Hoàn thành!
Thả xuống 《 Toái Ngọc đao 》, Cầm nhìn kỹ một toàn bộ Huyền Quy tượng băng giường trên đầy lát cá sống, gật gật đầu.
Cái trán có một tầng đầy mồ hôi hột.
Dù cho đây đã là cuối thu đầu đông nhưng nó cũng không ngăn được Cầm chảy mồ hôi đủ biết hắn đã tậm trung và mất sức đến thế nà. Cầm không lo được lau mồ hôi, vững vàng mà đem toàn bộ tượng băng bưng lên bàn, đứng ở 1 bên Athena không nhịn được hỏi:
- Ngươi dùng tượng băng để khóa lại vị tươi của cá đúng không?
-Ân, phải nói là không thể thiếu được, ít đi nó, thì món ăn này lại mất đi 1 phần tươi!
-Ồ!
Mọi người ồ lên kinh ngạc. dùng 1 ánh mắt hứng thú nhìn món ăn đầy kinh diễm này.Trong khi đó Athena không nhịn được nữa mà ăn
Chiếc đũa gắp lên một mảnh sashimi, Athena ánh mắt đăm đăm.
-Thật mỏng! Như là không có trọng lượng vậy!
Nàng khó nén trên mặt kinh sợ:
-Trên đũa không có có một tia trọng lượng, giống như là đang kẹp 1 sợi tóc vậy!
-Mùi vị không biết sẽ thế nào nhỉ? Lát cá mỏng Như thế, mùi vị nên là rất tốt...
Lặng lẽ chảy nước miếng, Athena khẽ mở môi đỏ, đem một mảnh sashimi nhét vào môi bên trong.
Ca!
Thời khắc này, nữ thần chiến tranh, ẩn ẩn thấy được từ trong hư không hiện ra kim quang bàn tay, kẹt lại đồng hồ âm thanh.
Thời gian trong nháy mắt đình chỉ.
Đóng băng cảm giác từ khoang miệng, từ thực quản một đường lan tràn đến dạ dày, lại từ dạ dày hướng ngũ tạng lục phủ khuếch tán, cuối cùng, ngoại trừ miễn cưỡng duy trì một tia thanh minh, Athena cả người đều phảng phất bị vạn năm Huyền Băng phong tỏa, thời gian khái niệm triệt để mơ hồ hóa, nàng cùng sông băng hòa làm một thể, chìm ở đáy biển sâu không thấy đáy, cả ngày lẫn đêm bị cá tráp đỏ quần chen chúc, nghiễm nhiên thành Hàn Băng cùng hải dương Nữ Vương.
Chỉ là mỏng manh một mảnh.
Khó tả cảm giác thỏa mãn, thấm vào tâm linh, chiếm cứ linh hồn!
-Đùng! Đùng! Đùng!
Không biết bao lâu trôi qua, bị phong cấm Athena, cuối cùng nghe được ngoại giới âm thanh.
Nàng ở tầng băng bên trong mở mắt ra, sau đó mắt lộ ra chấn động.
Một con to lớn Huyền Quy, đà mang theo một vị dũng sĩ trên người mặc trọng giáp cầm trong tay đại kiếm, đi tới dòng sông băng cầm cố nàng.
-Ca!
Phía chân trời hiện ra ánh kiếm, phép thuật kết giới cũng bị phá tan, Athena từ tầng băng bên trong rơi xuống mà ra, quần áo lung lay, liền đi đáp xuống dũng sĩ trong ngực.
Tiếp đó, Athena nháy mắt mấy cái, đầy mặt kinh ngạc.
Dũng sĩ đem mũ giáp mặt nạ đẩy ra, lộ ra, một khuân mặt thiếu niên đầy điển trai
Trong nháy mắt đỏ mặt, Athena mau mau chính mình thoát ly dũng sĩ ôm ấp, khi nàng chân trần đạp ở tầng băng lên, một luồng ý lạnh theo bàn chân tập kích thân thể chớp mắt, trong đầu ẩm thực hình ảnh cũng là biến mất theo.
Lấy lại tinh thần Athena, trắng nõn bàn tay nhẹ nhàng che miệng lại, ngơ ngác nhìn đến trước mặt một đĩa nhỏ sashimi, một lát nói không ra lời.
Có vị thần đã không nhịn được hỏi:
- Athena, món này có ngon không.
Rõ ràng bọn họ rất tò mò về món ăn đầy kinh diễm này a. ngược lại, thực thần lại tỏ ra bình tĩnh vô cùng. Thân là người trong nghề, chỉ nhìn thủ pháp thôi ông cũng biết là món này không chỉ dùng từ ngon có thể hình dung. Chỉ là chính ông cũng tò mò là món này đã chạm đến cảnh giới gì mà thôi.
Lúc này, Athena mới miễn cưỡng từ trong cơ mê tỉnh lại. quay sang mọi người mỉm cười nói:
- Mấy người, nếm thử Elizabert món ăn! Loại kia khó mà tin nổi mùi vị... Chẳng trách nói là phép thuật có thể khiến thời gian đông lại à!
Mọi người kinh ngạc không thôi. rốt cục món ăn này lạ đến mức nào mà có thể khiến 1 vị thần không có bất cứ từ ngữ nào để diễn tả vây.
Thực Thần cũng không chờ đợi nữa mà tiến đến con huyền vũ mà xuống đũa. Gắp lên 1 miếng cá và săm soi nó thật kỹ.
Trong đầu ông lúc này chỉ có 1 từ. hoàn mĩ vô khuyết. vô luận là độ dày, độ mỏng độ tươi ông không thẻ tìm ra bất cứ khuyết điểm nào.
Thực thần theo bản năng mà há mồm, một mảnh sashimi nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng biến mất ở trong miệng hắn.
Vốn nên không mang đến một tia pháo hoa chi khí lát cá, nhưng ở nhập khẩu chớp mắt, để thực thần cả tấm buồn cười mặt trở nên dại ra.
-Thiên Đường!
Miệng mở ra, lát cá còn ở đầu lưỡi, thực thần nhưng như là bị đóng băng, ngơ ngác mà thẳng tắp sống lưng ngồi ở ghế dựa lên
-Ta, ta ăn vào Thiên Đường!
- Gió!
Thực thần đầu không bị khống chế hướng về sau đong đưa
- Gió đến từ thiên đường.
Trong phút chốc mát mẻ cảm, cuối cùng khiến thực thần cảm động nước mắt
- Cỡ nào khéo đưa đẩy nhu thuận mùi vị, cực phẩm, ăn một mảnh liền có thể thẳng tới Thiên Quốc! Ta cảm thấy ở bên trên đầu lưỡi có linh hồn của con cá đang nhảy nhót, nó là như vậy tràn ngập sức sống, sinh long hoạt hổ...
- Thật là đoạn thiên tạo hóa mà.
- Hôm nay ta có thể chứng kiến được kỳ tích.Chứng kiến được món ăn bình dân nhưng có thể mê hoặc được thần.Athena cô nói đúng. Chỉ cần đao công này thôi thì tôi đã không có cái gì để dạy chỗ vị tiểu thư này nữa rồi.
Nhưng ông vẫn quay sang nhìn Cầm bằng ánh mắt rực cháy:
- Tôi vẫn mong mình có cơ hội thỉnh giáo được Elizabert tiểu thư về những tâm đắc trong nghề làm bếp không biết có được không ạ.
Rõ ràng từ trong cách xưng hô của thực thần đã có sự trang trọng. Lão đã xưng hô là tiểu thư chứ không phải là gọi thẳng tên nữa. Rõ ràng giờ thực thần coi Cầm là người cùng đẳng cấp với ông chứ không còn là hậu bối, là những người mà chịu sự chỉ dạy của ông nữa. Thử ngẫm lại mà xem, 1 người bình thường mà có 1 vị thần công nhận hắn là người cùng đẳng cấp với hắn thì liệu ai không kích động cơ chứ.
Nhưng mà Cầm lại không bị kích động như tưởng tượng. Chỉ thấy Cầm không mặn không nhạt Mà trả lời đầy “ rụt rè”:
- Cảm ơn ngài thực thần, nếu có cơ hội nhất định tôi sẽ đến thỉnh giáo ngài. Tôi thật hi vọng mình sẽ có thể học hỏi nhiều từ ngài.
- Rất hân hạnh.
Thực thần cũng rất lịch sự mà đáp lễ. dù ông hơi kinh ngạc về việc Cầm không kích động như là ông tưởng tượng nhưng mà nghĩ đến tương lai mình có thể trao đổi cùng 1 người cùng đẳng cấp với mình Nghĩ đến việc đó cũng đủ làm ông kích động rồi.
Trong khi đó, các vị thần đều chịu không nổi tò mò rồi. Khi thấy cuộc nói truyện đã đi vào hồi kết thì có 1 ngườ không nhịn được nói
- Chúng tôi ăn thử được chưa.
- Sơ xuất quá. Mọi người cùng ăn nào.
Đã được cho phép thì bọn họ cũng không khách khí nữa.Mỗi người đều gắp cho mình 1 lát cá và bắt đầu thưởng thức.
Và rồi tất cả dường như cùng 1 lúc đều chìm sâu vào trong ảo tưởng mà mỗi người một vẻ, ai cũng không giống ai.
Nhưng có 1 điều thống nhất là bọn họ đều thấy được 1 thế giới thật là hùng vĩ.
Cầm thấy thế cũng thỏa mãn không thôi. Thấy những vị khách thỏa mãn sau khi ăn món ăn của mình không phải là điều tuyệt nhất sao.
Nhưng mà đúng lúc này Cầm lại nhận ra 1 điều là nếu hắn còn ở lại đây thêm 1 phút 1 giây nào nữa thì chỉ sợ sẽ không còn đường về đâu. Hắn chán việc giả dọng cùng mặc đồ con gái này lắm rồi.
Cầm lại kéo váy Athena và ra hiệu.Athena cũng ngầm hiểu điều đó nên cả 2 dùng ánh mắt đưa tin và dường như cùng lúc, cả 2 yên lặng rút lui ra cửa. thực thần cũng nhìn thấy nhưng mà ông cũng đủ thông minh để biết tình hình này thì vị Elizabert này không nên ở lại a.
Thế là Cầm và Athena rút lui an toàn.
Nhưng anh chàng không biết có một ánh mắt đầu dị sắc nhìn Cầm từ trong đám đông.
…
Mãi khi lên xe. Cầm mới thở dài 1 hơi, lấy mái tóc giả xuống và thở ra 1 hơi:
- Ai, mệt mỏi quá. Lần này thôi, về sau đừng bắt ta đi đến những nơi thế này nữa nhá.
- Hừ, mơ đi. Giờ ngươi nổi tiếng như vậy thì làm sao có thể trốn được cơ chứ.
- Vì ai mà tôi nổi tiếng cơ chứ. Cô cứ đem tôi ra làm gì.
- Hừ, ai bảo người giả gái lại đẹp như vậy. Đến ta biết ngươi cũng được 1 thời gian còn không tin vào mắt mình. Lại thêm cái dáng vẻ nhút nhát ấy thì làm sao bọn sắc lang ấy không đổ. Cứ anh khí như ta thì có ai làm phiền không.
- Cô… Cầm cứng họng không biết phản bác thế nào. Cuối cùng anh chàng chỉ có thể rặn được 1 câu:
- Thôi truyện ngày mai để mai tính đi. Giờ tôi cần ngủ 1 giấc thật no để bù lại mới được.
- Ngươi nghĩ ngươi ngủ được hả.
Athena lại nhìn Cầm và nở 1 nụ cười đầy quái dị