Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 20:




Editor: Búnn.
Mắt thấy cơ thể nhỏ bé của Lung Nguyệt sắp nhào qua đây, Lý Long Hựu và Lý Long Tá cùng vươn tay ra.
"Chậm một chút, vốn đã đi không vững, lúc ngã xuống lại không khác gì hạt đậu bị rơi!"
Lung Nguyệt đang định nhào về phía hai ca ca, nghe Lý Long Tá nói xong, lập tức dừng phắt lại, quay người lại nhào về phía Lý Long Hựu.
Được Thái tử ca ca ôm lấy, nhưng vẫn không quên quay đầu về phía sau bĩu môi với Lý Long Tá: "Ca ca, ca ca xem, Tiểu ca lại khi dễ muội!"
Lý Long Hựu cười nhạt nhìn tiểu muội muội nhà mình. Trên người thiếu niên mười bảy tuổi đã có khí thế vương giả nhàn nhạt.
Còn Lý Long Tá vẫn giống hệt lúc trước, vẫn thích trêu đùa Lung Nguyệt: "Ta khi dễ muội lúc nào? Ai làm chứng? Chứng cứ đâu?"
"Hừ!" Lung Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, vặn vẹo cơ thể, ý bảo Lý Long Hựu thả nàng xuống đất, rồi kéo tay hắn, không thèm nhìn Lý Long Tá, đi thẳng về phía Khôn Thái cung.
Lý Long Hựu ở phía sau cười cười, nói: "Nhìn kìa, nhìn kìa, chân vừa hạ xuống đất đã xiêu vẹo..."
Lung Nguyệt quay đầu lại, nhìn Lý Long Tá, nhe răng ra.
Cái mà Lung Nguyệt ghét nghe nhất chính là có người nói nàng đi không vững.
Nghĩ tới lúc tám tháng nàng mở miệng nói chuyện, lúc một tuổi lại đi theo nương nhận biết mặt chữ, đương nhiên, những điều đó thì không có gì đáng nói, cho dù loại chữ phải luyện tập trong kiếp này là chữ phồn thể, chữ triện, thì do bản thân vẫn còn mang theo một chút trí nhớ của kiếp trước, cho nên việc học tập cũng không có gì khó khăn. Nhưng cứ nghĩ đến vấn đề đi lại thì thật sự Lung Nguyệt chỉ muốn vỗ trán thở dài, mãi đến năm ba tuổi nàng mới có thể đi, nhưng vẫn thường xuyên gặp khó khăn.
Nếu nói kiếp này tứ chi của nàng không giúp đỡ gì cho nhau? Cũng không hẳn vậy. Lung Nguyệt cũng đã lén lút thử làm một chút động tác cần sự phối hợp của tứ chi, lại không phát hiện ra có gì không ổn. Về sau Lung Nguyệt mới hiểu, tập đi đường cũng như tập viết, không phải là đến ngày sẽ biết ngay, mà vẫn phải trải qua luyện tập.
Nhưng từ lúc nàng sinh ra, không phải phụ thân ôm nàng, thì là nương ôm, còn có nãi nãi ôm, cộng thêm hai vị ca ca ôm nữa, từ phòng phía đông sang phòng phía tây, đi vài bước cũng có một đống cung nhân tỳ nữ theo sát phía sau, sợ nàng ngã vào đâu đó. Cứ như vậy, nàng làm gì có thời gian để tập đi? Đến năm ba tuổi mới bắt đầu học đi thì thật sự là không dễ. Nghĩ tới đây, Lung Nguyệt không nhịn được vì mình mà rơi lệ. Được sủng ái, cũng không phải là chuyện tốt.
Có điều, như vậy cũng được, biết đi trễ có thể che giấu chuyện nàng thông minh sớm biết chữ, biết đọc sách. Chẳng ai hoàn mỹ cả, một người mà quá mức hoàn mỹ, không thấy chút tỳ vết nào thì thật sự quá làm người khác chú ý rồi.
Huynh muội ba người chân trước chân sau, cười đùa ầm ĩ bước vào Đông Noãn các của Cẩn Hoàng hậu, hành lễ vấn an.
Cẩn Hoàng hậu vẫy tay, để Lung Nguyệt đến gần, ngồi xuống bên cạnh mình, cười hỏi: "Từ xa đã nghe thấy tiếng cười đùa của các con rồi!"
"Mẫu thân, tiểu ca cười nữ nhi đi lại không vững!" Lung Nguyệt cáo trạng.
"Mẫu hậu, nhi thần bị oan, nhi thần chỉ quan tâm muội muội thôi, sợ muội ấy bị ngã nên mới dặn dò hai câu thôi, nhưng lại khiến muội ấy không vui!" Lý Long Tá nhìn Lung Nguyệt, trong nụ cười lộ rõ vẻ yêu thương.
"Nói vậy thì muội lại oan uổng tiểu ca ca hiếu thuận, nhún nhường, khiêm tốn, yêu thương trẻ nhỏ sao?" Lung Nguyệt giận dữ nói.
"Đúng rồi!" Lý Long Tá không biết xấu hổ, thẳng thắn gật đầu.
"Hừ!" Lung Nguyệt lại khẽ hừ, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, xoay người sang chỗ Lý Long Hựu, phúc thân hành lễ: "Cảm ơn ca ca yêu thương Cửu Nhi, xuất môn ban sai(1) còn nhớ mang lễ vật về cho muội muội!"
(1) ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
"Cửu Nhi đa lễ, không biết muội có thích không?" Lý Long Hựu kéo Lung Nguyệt lại gần, đưa tay cầm lấy dây hạt ngọc màu đỏ trên dây buộc tóc trên búi tóc của nàng.
"Thích, Cửu Nhi đều thích, đặc biệt là gốm sứ màu trắng có hình mèo nhỏ kia, muội muội thích lắm lắm!"
"Mấy bình gốm sứ màu trắng kia là tiểu ca muội tìm được, muội mau qua đây hành lễ cho ta đi!" Lý Long Hựu luôn thích trêu nàng.
"Không cảm ơn tiểu ca đâu!" Lung Nguyệt chìa cằm nhỏ mập mạp về phía hắn, dáng vẻ cao ngạo thật đáng yêu, làm mọi người trong buồng đều bật cười.
Lung Nguyệt cười cười, lại quay đầu nói chuyện với Lý Long Hựu: "Ca ca thích gì? Muội muội sẽ đi tìm, rồi sẽ lấy nó để tạ lễ?" Dừng một chút, rồi lại nói: "Lại nghĩ đến ca ca không thiếu thứ gì, hay là muội muội sẽ làm tặng ca ca một đôi găng tay để giữ ấm nhé! Về sau sợ là ca ca phải thường xuyên ra ngoài ban sai, lúc cưỡi ngựa thì sẽ đeo nó, vừa ấm áp lại vừa không bị đau tay, ca ca thấy sao?"
"Được!" Lý Long Hựu gật đầu đồng ý: "Chỉ cần là Cửu Nhi đưa cho ca ca thì ca ca đều thích!"
"Cửu Nhi thiên vị, tiểu ca muội cũng phải ban sai, cũng phải cưỡi ngựa..." Lý Long Tá khoe khoang.
Lung Nguyệt nhìn hắn một cái, quay về phía Lưu Ly cô cô nói là cần giấy bút, sau đó bảo hai ca ca điểm chỉ lên giấy. Lúc khom lưng, Lý Long Tá bỗng nhiên phát hiện: "Trong áo của Cửu Nhi bọc vật gì vậy, tại sao trên cổ lại đeo túi?"
"Không cho Tiểu ca xem!"
Lung Nguyệt lệnh cho Hoán Ngọc thu giấy phác thảo có dấu vân tay của hai ca ca vào. Thần thần bí bí đến trước mặt Cẩn Hoàng hậu, lấy mèo con vẫn bọc ở trong ngực ra, đặt vào tay Cẩn Hoàng hậu.
Mèo con lim dim mắt buồn ngủ, nhỏ giọng khẽ 'meo' một tiếng, lại cuộn tròn trong tay Cẩn Hoàng hậu ngủ tiếp, không có chút sợ hãi nào.
Cẩn Hoàng hậu không hài lòng cười nói: "Con vì con mèo này mà vô cớ gây rối với Hoàng tổ mẫu của con sao?"
"Không phải do nữ nhi vô cớ gây rối, rõ ràng là nãi nãi đặc biệt tìm cho nữ nhi mà, chẳng qua là đặt ở chỗ của nãi nãi, rồi trêu đùa nữ nhi thôi, nữ nhi đều hiểu được..."
"Con đúng là quỷ tinh linh! Không có gì có thể gạt được con mà!" Cẩn Hoàng hậu miết ngọc chỉ, nhẹ nhàng chỉ chỉ trán Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt 'Haha' hai tiếng.
Lý Long Tá sáp đến, hỏi: "Đây chính là mèo nhỏ từ phía tây tới đây sao? Lúc ta và Hoàng huynh tới tây bắc ban sai cũng tìm cho muội muội một con, chỉ là chưa đến tay đã đi đời nhà ma rồi, thật là yếu ớt..."
Lý Long Hựu ho một tiếng, Lý Long Tá vội vàng vỗ gáy: "Nhìn ta này, lại nói ra mất rồi, biết muội muội thích mèo, trước khi trở về Hoàng huynh vẫn dặn ta đừng nên nói ra, tránh cho muội muội nghe xong đau lòng..."
Lý Long Tá và Lung Nguyệt giống nhau, chỉ có ba huynh muội bọn họ thân thiết với nhau, dù những đứa con khác của Thuận Khải Đế và bọn họ bị ngăn cách bởi cái bụng, cho nên, sau khi đóng cửa lại, Lung Nguyệt đều gọi Thái tử Lý Long Hựu là ca ca, Ngũ Hoàng tử Lý Long Tá là tiểu ca ca. Lý Long Hựu và Lý Long Tá cũng như vậy, đóng cửa sẽ không xưng hô theo thứ bậc. Không phải bọn họ ỷ vào vị trí cao, xem thường thứ xuất, mà là lòng người khó dò, huống chi còn liên lụy đến ngôi vị hoàng đế, nếu ngươi bày chân tình ra trước mặt người ngoài thì người ta sẽ không cầm dao găm chĩa vào lưng của ngươi.
"Nhìn ca ca nói kìa, muội là đứa trẻ được làm từ nước sao, đấy là số mệnh của mèo con, đi sớm sớm siêu sinh, nói không chừng kiếp sau có thể thành người cũng không biết đâu. Cửu Nhi muội không phải là người thương xuân bi thu, các ca ca cứ yên tâm đi! Đúng rồi, lần này trên đường ban sai các ca ca có gặp được chuyện thú vị nào không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.