Công Chúa Hòa Thân

Chương 57: Trở thành trò cười




Hai nam nhân đồng loại giơ ngón tay lên chỉ, hành động đó để mọi người có mặt đồng loạt há hốc nói không nên lời. Bởi, hai người bọn họ đều đồng loạt chỉ cùng một người.
Nhạc Xích Vũ cùng Nhạc Thanh Loan không thể nhìn nhau nên phản ứng có sai biệt. Nhưng trong não đều có cũng cùng một suy nghĩ đó là bắt trước đối phương. Thế là người nên run thì không run người không nên run lại run.
Dương Thiên Phong thấy được một nữ nhân trong số đó khẽ run nên xác nhận nữ nhân còn lại chính là thê tử của mình. Mà đáp án này hắn thập phần xác nhận là chính xác.
Mà Tô Lập Sênh bên cạnh cũng đoán nữ nhân run rẩy chính là thê tử của mình. Bởi hắn tuy không biết Nhạc Xích Vũ sinh sống trong Lãnh cung nhưng hắn đoán ra ra được lý do Dương Thiên Phong làm như vậy, chính là Nhạc Xích Vũ không sợ. Mà hiện tại hai nữ nhân trước mắt có người sợ người không sợ, vậy đương nhiên hắn đúng rồi.
Mọi người lại ầm ĩ một phen, lý nào chọn cùng một nữ nhân a. Vậy nhất định sẽ có một người chọn sai.
Nhạc đế nhịn không được liền hỏi: “Các ngươi có thể giải thích một chút cho Trẫm cùng mọi người ở đây biết?”
Dương Thiên Phong đưa lại bọc sâu cho Trạch Nghiễm rồi nhận lấy một chiếc khăn khác từ tay Phong Linh để lau tay. Môi mỏng khẽ mấp máy trước một bước giải thích lý do của mình: “Bởi Xích nhi không sợ những thứ này.” Ném lại khăn cho Phong Linh, hắn nhìn nữ nhân mình chọn cười một cách tự tin.
Câu nói của hắn lại đưa đến một tràn dư luận dậy sóng. Nói vậy liền biết người nào chọn sai rồi. Ai...không trách được.
Tô Lập Sênh nhếch môi khinh thường hắn: “Lúc nãy ngươi không thấy Loan nhi run rẩy sao, rõ ràng ngươi chọn sai người rồi.” Hắn cũng thập phần tự tin nhìn về phía nữ nhân hắn chọn.
Nhạc hậu cười đến mị: “Các ngươi ai cũng cho là mình đúng, vậy liền nghe các nàng nói xem sao?” Lúc này đáy mắt của Nhạc hậu lóe lên vài mang quang, có chút không như đại kế, chỉ là diễn tiến vẫn là thuận theo nàng nha.
Dương Thiên Phong xem như nghe không ra bước đến ôm lấy thê tử vào lòng, mắt trừng Tô Lập Sênh: “Không biết con mắt nào của thái tử Ly quốc thấy được Xích nhi của bổn vương run rẩy?” Hắn đoán được Nhạc hậu muốn làm gì rồi, bất quá, thê tử cũng hùa theo đùa bỡn hắn như thế thì thật không phúc hậu. Cái này cũng không trách Tô Lập Sênh được, bởi biểu hiện lúc đầu của hai người bọn họ sớm phát sinh rồi lại nhanh chóng hoán đổi cho nhau, mà ngay lúc đó Tô Lập Sênh lại bận nhìn hắn, chê hắn làm trò ngốc nên không thấy được.
Tô Lập Sênh tức giận khí thế hừng hực bước đến, thê tử của hắn lý nào để nam nhân khác ôm ấp như vậy: “Xương vương Kim quốc, ngươi mau buông nàng ra, hiện vẫn chưa xác định được ngươi làm như vậy là có ý gì?” Nhạc Thanh Loan chết tiệt bị ôm ấp còn một chút phản ứng cũng không có, để xem về đến Ly quốc hắn thế nào chỉnh trị nàng.
Nữ tử còn lại nhìn thấy vậy vẻ mặt đầy khẩn trương, nàng bước đến cầm lấy cổ tay của Dương Thiên Phong: “Vương gia, ngươi không nhận ra ta sao? Mau buông nàng ra.”
Dương Thanh Phong khinh bỉ nhìn nữ tử kia vạn phần. Hắn nào có mù chứ, lúc nãy rõ ràng vừa thấy bọc sâu nàng ta có chút run nhưng thê tử hắn lại động cũng không có. Lúc sau thì phản ứng của hai người lại đổi cho nhau.
“Ngươi chắc ngươi là thê tử của bổn vương? Ngươi biết nàng xưng hô cùng bổn vương thế nào?” Hắn vẫn không buông người ra, thuận tiện hất tay của nữ tử ra khỏi người của mình.
Nữ tử bị hỏi nhưng cũng rất nhanh có thể đáp trả: “Tướng công, chàng...”
“Thái tử phi Ly quốc thật biết đùa, cư nhiên trước mặt thái tử Ly quốc gọi bổn vương là tướng công.” Dương Thiên Phong đánh gãy lời nói của nữ tử, lại nhìn sang Tô Lập Sênh đầy mỉa mai. Mà câu bên trên đồng nghĩa với câu ‘Ngươi đây là muốn ném mặt mũi của trượng phu hay muốn gả cho bổn vương đến điên rồi?’.
Đời trước hắn ngu ngốc đi diệt Ly quốc chỉ vì nữ nhân này. Đến cùng, nghe được đại hoàng huynh phân tích mới biết nữ nhân này bị Tô Lập Sênh mang ra làm vật hy sinh mà thôi. Đó là chưa kể đến không biết nàng ta có cùng Tô Lập Sênh cấu kết hay không nữa. Nhưng nữ nhân đã tặng người khác thì Tô Lập Sênh nhất định không dùng nữa. Là hắn ngu muội nghĩ thê tử mình bị cướp giận quá hỏng não mà thôi.
Thế nên hành động của hắn hiện tại chính là trả thù cho đời trước. Hiện liền để hai người bọn họ mất hết mặt mũi trước mọi người, trở thành trò cười của toàn đại lục. Phần còn lại chính là chiếm tiện nghi của thê tử một chút, hai đêm rồi hắn đều là nằm ở nhuyễn tháp, biết đâu lần này đoán trúng, thê tử hài lòng liền nghe hắn giải thích.
Vậy thì còn gì bằng nữa, nhất tiễn hạ tứ điêu rồi. Nhưng nếu nàng vẫn không chịu thì hắn cũng không thiệt thòi, khi trở về chẳng phải cũng cùng nàng ngồi chung một xe ngựa đó sao.
Tô Lập Sênh có chút nghẹn lời, mắt mở to lại lần nữa nhìn hai nữ nhân kia. Hắn lập tức nghĩ ra được, qua vài lần gặp gỡ Nhạc Xích Vũ, nàng sẽ không có chủ động như vậy. Nhạc Thanh Loan đáng chết, hắn đoán sai liền sẽ có lý do để cứu vãn, thế mà nàng cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy nhận nam nhân khác làm trượng phu.
Hiện hắn chỉ có một con đường đó là khẳng định Nhạc Xích Vũ chính là thê tử của mình, chỉ là Nhạc Xích Vũ sẽ giúp hắn sao. Nhất là qua chuyện lần trước, hắn chủ động đi khích bác nàng đã tạo thành ác cảm rồi.
Nhạc Xích Vũ lại ở trong lòng của Dương Thiên Phong không chút động đậy. Xem ra hắn cũng thông minh, không có nhận nhầm như đời trước nữa. Vậy liền tối nay nghe hắn giải thích một chút thôi.
Nhạc đế sợ kế hoạch bị thất bại vội vờ làm người trung gian đứng ra hòa giải: “Loan nhi, ngươi còn không mau rời khỏi Xương vương Kim quốc, tránh để thái tử Ly quốc hiểu lầm.” Lời này chính là vừa chê bai Dương Thiên Phong nhận nhầm thê tử, vừa âm thầm giúp đỡ Nhạc Thanh Loan, vừa lấy lại chút mặt mũi cho Ly quốc nịnh bợ Tô Lập Sênh. Hắn tuy cũng nhận không ra nhưng nhìn tràng cảnh kia liền đoán được rồi. Với lại không ai sẽ nghi ngờ lời của hắn, bởi hắn chính là thân phụ của cả hai.
Nhạc Xích Vũ lại muốn mở miệng phản bác chỉ nghe được Dương Thiên Phong trước một bước cướp lời: “Bổn vương đã sớm nói Xích nhi không sợ sâu bọ, các ngươi xem, trên tóc nàng còn có một con nhện.”
Lúc này tiểu Võng mới thức thời bò ra khỏi búi tóc. Tuy thân thể của nó to nhưng lông lại tiệp với màu tóc, Nhạc Xích Vũ lại luôn chọn búi những kiểu tóc đủ chỗ cho nó chui ra chui vào, lại có thêm trâm cài nên nhìn không kỹ sẽ không thấy được. Mà từ lúc đến Ly quốc mọi người đều lo nhìn dung mạo của nàng thế nên không để ý đến.
Tiểu Võng vốn là đang ngủ, nhưng lại bị hành động của Dương Thiên Phong làm cho chấn động nên mới bò ra. Thế mới nói con điêu thứ tư bị hạ của Dương Thiên Phong chính là đây.
Mọi người thấy được con nhện liền run sợ không thôi. Nó to hơn mấy con nhện bình thường rất nhiều. Những người đọc sách nhiều vừa nhìn thấy liền hô to đó là nhện độc vương.
Nhạc Thanh Loan nghe vậy sợ đến lập tức lùi về sau. Tô Lập Sênh cũng là lui một bước, thân thể đã bày thế phòng thủ. Không cần nghĩ cũng biết độc của Nhạc Xích Vũ là từ đâu giải được rồi, chỉ là, nàng vì sao tìm được một con độc vật vốn thuộc về Ngạn quốc? Không lẽ Nhạn quốc đã đến cầu hôn rồi sao, vậy thì hắn phải nhanh một chút thôi, tuyệt không để mối liên hôn này thành công.
Dương Thiên Phong bật cười ha hả nhìn đôi phu thê kia, mát mẻ hỏi: “Người nhận nhầm thê tử, người nhận nhầm tướng công, có gì khó nói chăng?”
Nhạc Xích Vũ lúc này cũng nhếch môi, ánh mắt mang theo y cười cùng khinh bỉ nồng nặc: “Tiểu Võng là sủng vật của ta nên không cần sợ như vậy, chỉ cần không chạm đến ta nó sẽ không làm hại các ngươi.” Tay nàng đưa lên tóc đến tiểu Võng bò lên mu bàn tay trắng noãn của mình.
Tiểu Võng cũng sớm quen với Dương Thiên Phong mà hắn cũng không có ác ý gì với Nhạc Xích Vũ thế nên nó vẫn ngoan ngoãn không chạm gì đến hắn. Nó bò tới bò lui giữa hai bàn tay của Nhạc Xích Vũ như là đang tập thể dục giảm mỡ vậy.
Mặt của đôi phu thê kia đỏ bừng lên, Tô Lập Sênh nhanh chóng mở miệng cứu vãn tình thế: “Lúc nãy quá giống bổn cung nhất thời nhận không ra, Loan nhi cũng là vì muốn trêu ngươi một chút mà thôi, không cần tính toán với nàng như vậy.”
Nhạc Thanh Loan cắn chặt môi oán giận, nguyên lai đây chính là lý do lúc nãy Nhạc Xích Vũ nhất quyết đòi bới kiểu tóc này. Lúc nãy nàng nghĩ Dương Thiên Phong sớm sẽ thuộc về nàng nên không cùng nàng ta tính toán nghĩ không ra bản thân bị bẫy rồi.
Nhạc hậu cũng nhanh chóng đỡ lời triệt đường lui của Dương Thiên Phong: “Nguyên lai Xương vương Kim quốc từ sớm đã có điểm đoán được Vũ nhi a.” Đây cũng là ám chỉ Nhạc Xích Vũ cùng Dương Thiên Phong giở trò để thắng cuộc.
“Nhạc hậu nói vậy làm sao đúng, rõ ràng trò chơi này do ngươi bày ra, chúng ta một chút cũng không biết.” Nhạc Xích Vũ nâng đôi mắt đầy hàn ý nhìn chằm chằm Nhạc hậu. Nàng biết bản thân từ lâu bọn họ không xem nàng là nữ nhi rồi, chỉ là tâm vẫn nhịn không được mà đau âm ĩ thôi. Nàng cắn chặt hai hàm răng không để bản thân biểu lộ bất kỳ thần sắc gì để người khác bắt được.
Nhạc đế thấy tình thế thắng thua đã rõ, đã vậy còn mất mặt như vậy, hắn nhanh chóng nói: “Lúc nãy đến Trẫm cũng nhận không ra a, hai người giống như vậy cơ mà. Đều chỉ là thử thách nho nhỏ, Trẫm tin sẽ không ai để trong lòng, hôm nay đến đây thôi.”
Nhạc Xích Vũ cùng Dương Thiên Phong xoay người rời đi. Nhạc Thanh Loan nhìn theo bóng lưng của bọn họ hận đến nha dương dương. Tô Lập Sênh tức giận phất tay áo bỏ đi không thèm nhìn đến Nhạc Thanh Loan một mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.