Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 2: Trời cao biển rộng của nàng




Sau giờ ngọ (11 giờ đến 13 giờ), những tia sáng ấm áp rọi trên mặt đất, xuyên qua bản lề cửa sổ đang mở, dừng trên án thư phía trước cửa sổ.
Trong thư phòng một mảnh yên tĩnh, thiếu niên nằm sấp ở trên án thư, gương mặt tuấn tú áp vào những quyển sách đầy những nét chữ, ngủ thật say. Ánh mặt trời lười biếng chiếu rọi ở trên mặt nàng, trừ bỏ sấn đến nàng da thịt như ngọc, càng cho người ta một loại ảo giác năm tháng tĩnh lặng.
Đáng tiếc, ảo giác cũng chỉ là ảo giác, bởi vì thiếu niên tuy rằng ngủ say, một đôi mày đẹp vẫn là hơi hơi nhăn lại. Những giọt mồ hôi dày đặc dần dần chảy trên trán của nàng, đôi mắt đang nhắm chặt dưới mí mắt cũng đảo nhanh, như thể tỏ rõ nàng giờ phút đang bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, mãi cho đến khi có một tiếng kinh hô cùng với "Phanh" một tiếng vang lớn, sự yên tĩnh cùng tốt đẹp cũng đều bị phá vỡ.
Lục Khải Phái thất thần ngồi trên mặt đất, vẻ mặt mơ hồ, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần, phía sau nàng là ghế dựa do nàng mà cũng đã nghiêng ngã.
Động tĩnh trong thư phòng kinh động người ở gian ngoài, tiểu nha hoàn vội vàng đẩy cửa chạy vào, thấy Lục Khải Phái ngốc lăng ngã ngồi trên mặt đất cũng là kinh ngạc nhảy dựng. Nàng vội vàng đem người đỡ lên, sốt ruột hỏi: "Công tử, công tử, ngươi thế nào, không có việc gì đi?"
Lục Khải Phái rốt cuộc bị tiếng kêu này làm cho hoàn hồn, đôi mắt đen trống rỗng dần dần có thần thái. Nàng quay đầu, nhìn về phía nha hoàn đang đỡ nàng, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu, thật lâu sau mới ách thanh gọi một tiếng: "A Ngư?"
A Ngư chớp chớp mắt, không rõ nguyên do hỏi: "Làm sao vậy, công tử?"
Lục Khải Phái cau mày, có vẻ do dự một chút, đột nhiên vươn tay chạm cánh tay A Ngư. Sau đó, nàng rút tay lại dưới cái nhìn ngày càng bối rối của đối phương, ra tiếng nói: "Không có việc gì, chỉ là ngủ mơ." Dừng một chút, lại hỏi: "Hiện tại là giờ nào?"
A Ngư thấy Lục Khải Phái có vẻ đã khôi phục bình thường, liền cúi người thay nàng sửa sang lại quần áo, đồng thời đáp: "Còn chưa tới giờ Mùi đâu, công tử chỉ là nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi, không cần để ý."
Lục Khải Phái muốn hỏi bây giờ là mấy giờ? Nàng nhìn ra bên ngoài cũng biết là sau giờ ngọ, nàng muốn hỏi chính là chuyện khác. Vì thế ánh mắt nàng đảo qua án thư hỗn loạn mà nàng vừa chạm vào, lại hỏi: "Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy, gần đây đọc sách nhiều đến mức ta đều không biết hôm nay là ngày nào."
A Ngư quả nhiên không nghi ngờ, liền đáp: "Công tử đừng lo lắng, hôm nay chỉ mới là mùng một tháng hai, cách kỳ thi mùa xuân còn có vài ngày. Tiên sinh cũng nói văn chương của ngài làm rất tốt, vì vậy ngài đừng làm hỏng thân mình, đến lúc đó mới là mất nhiều hơn được."
Lục Khải Phái bừa bãi gật đầu, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn vẫn chưa bình tĩnh lại, thế nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc. Ghế dựa ngỗn ngang dưới đất cũng được A Ngư nâng lên, vì thế nàng liền xua tay nói: "Ta đã biết, ngươi trước đi ra ngoài đi."
A Ngư quan tâm một câu, cũng liền nghe lời lui ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình Lục Khải Phái trong thư phòng, nàng lẳng lặng đứng tại chỗ thật lâu rồi không tiếng động nở nụ cười, vừa cười vừa giơ tay che lại đôi mắt đẫm lệ.
Nàng sống lại, nàng thật sự đã sống lại, sau khi chết dưới tay chí thân bào đệ, nàng thế nhưng quay về quá khứ!
Lục Khải Phái cảm thấy, cuộc đời của chính mình thật đúng là một trò đùa. Nàng sinh ra liền mất cha mẹ, người thân duy nhất còn lại chính là đồng bào đệ đệ, cũng là người thân nhất của nàng. Bọn họ cùng sinh ra, cùng lớn lên, cùng đọc sách, cùng học nghệ... Có thể nói, người đệ đệ này đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong đời nàng. Nàng xem hắn là chí thân, hắn lại coi nàng như một công cụ!
Công danh lợi lộc, quyền thế phú quý, cùng với tất cả bè lũ xu nịnh chống lưng, hiện tại nghĩ đến đâu cũng đều khiến người buồn nôn đến đó.
Canh giờ đầu tiên sau khi trọng sinh, Lục Khải Phái hung hăng mà khóc một hồi, khóc cho tình thân đã mất, cũng đã khóc cho quãng quá khứ thiên chân. Tuy nhiên, khi nước mắt lã chã rơi, tất cả những đau thương đã qua liền cũng bị nàng hoàn toàn bỏ xuống.
Lau khô nước mắt trên mặt, cho dù hốc mắt còn hồng, ánh mắt thiếu niên cũng dần dần kiên định lên.
Lục Khải Phái chưa bao giờ là kẻ ngu dốt, nàng có thể đỗ trạng nguyên ở khoa cử, nàng cũng sẽ được hoàng đế thưởng thức ở Quỳnh Lâm Yến, điều đó đã đủ để chứng minh nàng ưu tú. Cuối cùng nàng cũng sẽ chết, chỉ là bởi vì bị lá che mắt, trước nay cũng không nghĩ tới việc phòng bị người thân nàng tin tưởng. Mà hiện tại, những cái đó đều bị vứt bỏ hết thảy, những xiềng xích vô hình trói buộc ở trên người nàng cũng bị phá vỡ. Nàng không nghĩ đến việc trả thù, nhưng nàng cũng sẽ không lại lưu ở nơi này. Nàng sẽ không lại chăm chỉ đọc sách khoa khảo, sẽ không tiếp tục vì vô dụng đệ đệ mà tranh cho hắn một cái công danh, càng sẽ không vì hắn kéo một nữ tử khác xuống nước!
- --
Ngây ngốc qua hai, ba ngày, Lục Khải Phái mỗi đêm đều sẽ bị ác mộng làm thức giấc. A Ngư sốt ruột đến rối tung, thỉnh đại phu tới xem, cũng chỉ nói là Lục Khải Phái sầu lo quá độ, khai canh an thần cũng không hiệu quả là bao.
Lục Khải Phái nhìn có vẻ tiều tụy, an ủi A Ngư: "Không có việc gì, có lẽ là gần tới khoa khảo nên mới quá khẩn trương, chờ quen thì tốt rồi."
A Ngư nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt tiều tụy lại lo lắng không ngừng, việc này sao có thể dùng một câu thói quen là qua được? Huống chi kỳ thi mùa xuân gần tới, nếu là Lục Khải Phái ngã bệnh ngay lúc này, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Hết thảy kế hoạch đều phải lại trì hoãn ba năm?!
A Ngư không có chủ ý trước sự tình lớn như thế này, nàng dậm chân nói với Lục Khải Phái: "Công tử cứ tiếp tục như vậy thì không thể được, ta phải đi hỏi thiếu chủ một chút, để hắn đưa ra chủ ý."
Lục Khải Phái vội vàng cản nàng, chỉ nói: "A thành còn có đại sự phải làm, việc nhỏ này cũng đừng đi phiền hắn." Nói xong thấy A Ngư không ủng hộ, liền nói tiếp: "Như vậy đi, còn có mấy ngày mới khoa khảo, ta nghe nói chùa Hộ Quốc ngoài thành rất linh nghiệm. Vừa vặn ta cũng vì kỳ thi mùa xuân mà trong lòng bất an, đi cầu Phật Tổ cũng hữu dụng."
A Ngư nghe xong liền suy nghĩ, cảm thấy đây cũng là cái chủ ý, rốt cuộc ngay cả đại phu đều trị không khỏi bệnh, vậy thỉnh thiếu chủ tới lại có ích gì đâu? Có lẽ còn không hữu dụng bằng cầu thần bái phật, ít nhất cầu thần bái phật thật sự có thể yên ổn nhân tâm!
Sau khi thuyết phục A Ngư, kế hoạch đi ra ngoài của Lục Khải Phái liền thuận lợi rất nhiều. Không phải nàng không muốn phất tay áo bỏ đi ngay khi vừa trọng sinh, mà sau một lúc được sống lại làm nàng nhận thức rõ ràng chính mình tình cảnh. Nàng chính là một quân cờ, một quân cờ bị người nắm trong lòng bàn tay tùy ý đùa nghịch. Mà hiện tại đúng là lúc để nàng thể hiện giá trị của bản thân, người cầm cờ như thế nào sẽ để nàng rời khỏi ván cờ đây?
Mặc dù đã nhiều ngày Lục Khải Phái không có bước ra cửa phòng một bước, nhưng nàng cũng biết, tất cả người trong tòa phủ này đều đang nhìn chằm chằm nàng. A Ngư từ nhỏ cùng nàng lớn lên, nàng đã từng thập phần tin cậy A Ngư, thế nhưng cũng không một lòng với nàng.
Nàng còn nhớ rõ kiếp trước, bát canh độc dược cuối cùng đó, đúng là A Ngư tự tay bưng đến cho nàng...
Hiện giờ được làm lại hết thảy một lần nữa, đã sớm biết kết quả, xem thấu quá nhiều, Lục Khải Phái cũng trở nên thận trọng. Nàng thà rằng lo lắng trù tính chỉ vì tìm cơ hội ra ngoài, cũng không định sớm bại lộ ý đồ, làm người lợi dụng.
May mắn thay, A Ngư chưa phát hiện điều gì không ổn, nàng thậm chí càng vội vàng chuẩn bị ra ngoài hơn Lục Khải Phái. Nàng một đêm đều chờ không được, chỉ nghĩ mau chóng đem Lục Khải Phái đưa đến chùa Hộ Quốc, hy vọng dưới ánh sáng phật có thể làm người một đêm yên giấc.
Tất nhiên, Lục Khải Phái sẽ không phụ lòng tốt của A Ngư, nàng rốt cuộc cũng bước ra thư phòng, bước vào ánh sáng ấm áp ngày xuân đã mất từ lâu. Trước khi đi nàng quay đầu nhìn lại án thư chất đầy sách, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt chưa từng có. Lần này không có nàng thế khảo, nàng thật muốn nhìn xem đệ đệ tốt của nàng còn có thể giành trạng nguyên được hay không. Mà cũng có thể sẽ thi rớt?
Nghĩ đến điều này, tâm tình ủ dột mấy ngày nay của Lục Khải Bái nháy mắt tươi đẹp rất nhiều, ngay cả A Ngư đứng bên cạnh đều phát hiện.
A Ngư thấy Lục Khải Phái có tâm trạng tốt, trong lòng rất cao hứng, không khỏi cười nói: "Xem ra công tử mấy ngày này thật sự ngột ngạt hỏng rồi, lúc này có thể đi ra ngoài một chút, còn chưa tới chùa Hộ Quốc cũng sẽ làm ngài thoải mái rất nhiều. Đêm nay xem ra sẽ không có ác mộng quấy nhiễu nữa."
Lục Khải Phái cũng không phủ nhận. Nàng thậm chí nâng lên cánh tay, không màng hình tượng duỗi cái lười eo giãn ra gân cốt, rồi sau đó nói: "Đúng vậy, kỳ thi mùa xuân năm nay diễn ra vào lúc thời tiết tốt. Ta muốn nói, thời tiết như vậy thì khảo thí cái gì chứ, nên du ngoạn đạp thanh mới là tốt nhất."
A Ngư cũng không có đem lời này của Lục Khải Phái để ở trong lòng, ngược lại là bồi nàng nói đùa vài câu.
Trước khi ra cửa, Lục Khải Phái đột nhiên quay đầu lại nói với A Ngư: "Đúng rồi A Ngư, cầu thần bái phật luôn muốn nhiều thêm chút dầu mè mới thể hiện thành tâm, ngươi đi lấy tiền riêng của ta mang tới, ta muốn mang đi chùa Hộ Quốc."
A Ngư nghe được thì hơi sững sờ, nhưng cũng không cảm thấy có cái gì to tát, đáp ứng một tiếng, thực mau trở về phòng đi lấy một bao tiền bạc tới.
Lục Khải Phái tự mình cầm lấy, vỗ vỗ túi tiền liền an tâm rất nhiều. Có cơ hội ra ngoài, lộ phí chạy trốn cũng có, chỉ cần nàng thoát khỏi sự theo dõi của bọn họ, từ nay về sau đó là trời cao biển rộng của nàng!
Nắng xuân ấm áp chiếu rọi trên khuôn mặt thiếu nhiên như ngọc, xinh đẹp tựa như một hồi ảo mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.