(Conan Đồng Nhân) Boss Mafia Là Thanh Mai Trúc Mã

Chương 44: Càng ngày càng kì quặc




Sáng hôm sau, Chihiro bị ánh sáng mặt trời làm cho tỉnh giấc.
Mập mèm mở mắt ra, cô ngơ ngác nằm một lúc mới hoàn toàn tỉnh ngủ. Khẽ cựa quậy thân mình đứng dậy, cô ngây ngẩn phát hiện ra cơ thể bị kiềm chặt.
Bàn tay trắng noãn lặng lẽ lần mò đến eo, sờ sờ cái thứ mát mát đặt trên đó. Sờ thêm hai lần nữa, cô chết lặng khi phát hiện đó là tay người.
Giãy dụa vài cái cũng không thoát ra được, cô bất mãn nói:
"Uy, Kuro-chan. Tỉnh tỉnh."
Kì thực Kuro đã tỉnh lại từ khi cô cựa mình rồi. Dù sao hắn cũng không phải người bình thường, sự phòng bị quá nặng, giấc ngủ của hắn cũng không sâu. Một chiếc lá rơi xuống cũng sẽ khiến hắn tỉnh dậy-trích từ câu nói của người nào đó :>.
Thế nhưng nhìn cái phản ứng ngây ngô sờ tới sờ lui không dám nhìn xuống của cô, hắn yêu thích đến không muốn "tỉnh" lại.
Nhẹ nhàng ôm trọn cô vào trong vòng tay, cảm nhận sự ấm áp mà cô đem lại. Chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đồng thời tai cũng nghe thấy tiếng tim đập rộn rã của người hắn yêu.
Khi thức giấc, người cô nhìn thấy đầu tiên chính là hắn, và hắn cũng là người nhìn thấy cô đầu tiên. Nhìn hết những phản ứng đáng yêu đó, nhìn thấy cô mờ mịt một lúc mới hoàn toàn tỉnh lại. Quan trọng hơn là trong tương lai, hắn nhất định sẽ cùng cô hôn môi vào sáng sớm.
(Và động dục :>)
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến hắn thấy hưng phấn đến run người. Dù muốn nhưng bây giờ chưa phải lúc, nếu không nhất định cô ấy sẽ hoảng sợ cho mà xem.
Hắn sẽ từ từ tới gần con mồi, dụ dỗ nó và cuối cùng là chiếm đoạt.
Như vậy thật tốt.
Cho nên hắn..cần phải kiên nhẫn hơn nữa.
"...Chihiro?" Vờ như vừa tỉnh lại, hắn tiếc nuối buông lỏng tay ra. Cô gái đáng yêu chống tay ngồi dậy, mái tóc đen tuyền như thác nước mềm mại rơi xuống xoẹt qua chóp mũi hắn, chảy qua đầu ngón tay và hoàn toàn yên vị trên tấm lưng tinh tế.
Hắn vẫn giữ nguyên động tác vươn tay, khẽ mị mắt mỉm cười.
Đặc quyền này, hắn muốn nắm giữ cả đời.
"Kuro-chan...A!" Cô gái của hắn sực tỉnh, lo lắng nhìn hắn:"Tên xấu xa kia đâu rồi?"
"Hắn a..." Kuro cố ý kéo dài giọng nói, nheo mắt lại:"Hắn và đồng bọn đã bị bắt rồi."
Đám lính đánh thuê trước đó đã bị FBI tóm đi. Nhưng sao có thể chỉ đơn giản là ở tù? Nếu không phải không muốn sự tình quá phức tạp khiến cho lũ thám tử chĩa đầu mâu vào Chihiro, hắn đã sớm trực tiếp bắt người rồi.
Nhưng FBI...
Đâu phải là an toàn...đâu?
...
Trong khách sạn
Conan ngáp ngáp dụi mắt ngồi dậy, trong đầu vẫn là chuyện của ngày hôm qua.
Minatsuki Chihiro dùng súng ngắn bắn trúng Fujioka, Samui Kuro tìm đến, FBI bắt bọn lính đánh thuê lại và "đồng bọn" của Fujioka tới cứu chúng.
Ngay khi đảm bảo tất cả mọi người được an toàn, cảnh sát lại tìm tới Minatsuki gia, và tất nhiên, cậu cũng tìm đến.
Thiếu uý Sato cùng thanh tra Takagi tới nhà yêu cầu gặp mặt Chihiro để làm rõ vụ việc sử dụng súng ngắn. Dù biết đó là hành động tự vệ chính đáng nhưng qua điều tra, họ phát hiện khẩu súng này không phải là của bọn Fujioka hay bọn lính đánh thuê.
Xuất phát từ trách nhiệm, họ buộc phải tới Kyoto vào buổi tối để tra xét về vấn đề này.
Điều đáng ngạc nhiên ở đây là người ra mặt lại không phải chủ nhà Minatsuki mà lại là người ngoài cuộc Samui đại thiếu gia Samui Kuro.
"Phu nhân Minatsuki, chúng tôi thuộc trụ sở điều tra của Tokyo, mạn phép tới đây để làm rõ việc tư tàng súng trái phép của tiểu thư Minatsuki."
Minatsuki Sakura cũng không mấy ngạc nhiên. Bà tươi cười mời bọn họ vào trong, sai nữ hầu đem trà lên chiêu đãi họ một cách tận tình.
Đối mặt với nhiều câu hỏi, bà không đáp lời mà chỉ cười cho đến khi Samui Kuro xuất hiện.
Hắn vẫn là vẻ mặt lạnh buốt không biểu tình và ánh mắt như độc xà. Nhìn thấy Conan và đám cảnh sát, hắn nhướng mày.
"Chihiro có quyền tư hữu vũ khí."
Chỉ một câu đơn giản đã khiến cho cậu ngẩn ra.
Chihiro có quyền sở hữu và sử dụng súng?
"Bác, phiền bác cho cháu mượn điện thoại."
Minatsuki Sakura đưa cho hắn một chiếc điện thoại, chỉ thấy hắn quay người nói gì đó, một lúc sau đã có người hổn hển chạy vào và đưa cho Sato một tập giấy.
Đúng là giấy chứng nhận quyền sử dụng và sở hữu vũ khí.
Mọi chuyện êm đẹp giải quyết ổn thoả, chẳng có gì đáng nói cho đến khi cậu nhìn thấy Kaito Kid đang đứng trên cây nhìn trộm tầng hai.
"Kaito Kid, anh làm gì ở đây?" Conan nghi ngờ nói, ngay sau đó đã bị Kaito Kid nhảy xuống bịt miệng.
"Đừng nói to kẻo hắn phát hiện, nếu bị bắt là tôi chết đấy."
"Hắn" trong miệng Kid là ai? Đang lúc Conan muốn hỏi, Kid đã "bùm" một tiếng chạy mất. Cậu nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên trên, chẳng có ai cả.
Thế nhưng...
Rèm cửa đã được kéo ra từ bao giờ?
Rùng mình, Conan vội vã nối gót Sato và Takagi, ngoan ngoan ngoãn ngoãn trở lại khách sạn ở Osaka cùng Ran, Sonoko và ông chú Mori.
Sự việc càng ngày càng kì quặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.