Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao?

Chương 17:




Edit: Thỏ
Ta gọi A Quỳnh, là một con thỏ tinh tươi mới màu mỡ dưới chân núi Thương Long lĩnh. Hàng xóm ta là một con tóc bạc, mắt xanh, tuấn mỹ Rồng đại nhân.
Mà hôm nay, ta vẫn không bị ăn đi.
Chuyện là thế đấy.
Lúc ta tỉnh dậy trong hang y, còn tưởng rằng mình là mồi nhắm rượu. Giả chết nửa ngày không thấy răng nanh cắn ta, chỉ thấy Rồng đại nhân khí thế vô cùng đáng sợ nốc rượu liên hồi, y không thèm quan tâm, ta liền lén lút chui vô hang chuột.
Kết quả động đậy một chút, Rồng đại nhân liếc ta bằng đôi mắt sát khí dày đặc. Một khắc sau, ta vô cùng đáng thương bị y nhấc lỗ tai đến gần mũi y, mặt đối mặt gần kề.
Ta chực khóc: “Đại nhân, đại nhân đừng ăn em.” Giấu lỗ tai dưới bụng, ta cuộn tròn. “Ngài nhìn em, nhỏ như thế, không đủ ngài nhét kẽ răng.”
“…” Y chợt nhíu mày, chọt chọt tim ta. “Cái gì chứ? Hao hơi tổn sức cứu về nhưng đầu óc bị hỏng rồi?”
Ta cuống quýt gật đầu: “Đúng đúng đại nhân, em bị hỏng, ăn vào không tốt cho sức khỏe.”
Rồng đại nhân: “…”
Dáng vẻ y là đang hận không thể ăn ta sao?
Ta ôm cánh tay y khóc lóc van xin: “Đại nhân, nếu ngài thả em, em đến nhân gian mua vịt quay, gà quay, dê nướng cho ngài. Ngài muốn ăn gì em mua cái đó, chịu không?~”
Rồng đại nhân rốt cuộc không tức tối, lông mày đẹp đẽ nhếch một cái, bật cười giơ móng vuốt lên: “Giặt quần áo, nấu cơm.”
“Hơ?” Là muốn ta làm giúp việc? Để không bị ăn, ta vội vã gật đầu. “Em đây cân hết.”
“Quét tước động phủ.”
“Dạ vâng.”
“Lau vảy rồng.”
“Dạ được luôn, cái này em rành lắm.”
“Sưởi ấm đệm thịt.”
“Dạ?” Ta nghe không hiểu.
“Làm sao? Em dám từ chối?” Mắt y híp lại, chỉ cần ta lắc đầu một phát thôi, chốc sau liền có món thỏ kho Tàu.
“Đương nhiên, em nguyện ý.” Đại khái làm ấm giường cũng chẳng khác là bao, rất đơn giản.
Ta đồng ý rồi y vẫn bất mãn, bĩu môi nói: “Hửm, dù thế nào lão tử vẫn thiệt thòi.”
Biểu cảm dịu dàng tan đi chính là sự ác liệt, y gằn giọng bổ sung thêm: “Sinh trứng rồng cho ta.”
Ta chấn động bay luôn hồn vía: “Sinh… gì ạ?”
Cứ cho ta là một con thỏ tinh thiếu kiến thức, nhưng cũng biết thỏ sinh con, không có khả năng đẻ trứng bao giờ. Thỏ đều là mang thai, mẹ ta bà ấy…
[ Nhãi con, ngươi buông tha tha đi. ]
[ Ngươi tên gì? ]
[ Bản tôn cho rằng, em và những yêu quái kia… Không giống. ]
[ Tìm lợi tránh hại là bản năng thỏ, ai sẽ bỏ qua báu vật đó dễ dàng? ]
Đầu ta bỗng nhiên đau nhói, trong óc một mảnh trống không, nghe thấy đủ người nói chuyện với mình, nhưng ta không cách nào với tới những âm thanh kia được. Vì sao ta ở đây? Người thân ta đâu rồi? Ta có gia đình ư? Ta tên gì hả?
“Mặc Thanh Huyền chờ người xuất hiện nhiều năm như thế, mấy năm nữa kẻ đó lớn lên, hẳn sẽ bị Mặc Thanh Huyền nhốt vào hang sinh long bảo. Hừ, từ nhỏ đến lớn nó đều muốn leo lên đầu người anh cả này, còn nghĩ rằng bản tôn ở đây chịu trói? Bản tôn còn không phải tìm được… A Quỳnh?”
Y gọi một tiếng, kéo ta về thực tại.
“A Quỳnh?” Ta ôm y, y dùng ngón trỏ sờ đầu ta, ta hưng phấn hỏi. “Em có tên sao? Em là A Quỳnh?”
Y ngẩn người, trong mắt sâu long lanh màu xanh biếc, cực kỳ giống món khoái khẩu cỏ linh lăng.
Trước đây ta đã gặp đôi mắt ấy?
Trước đây ta…
“A Quỳnh là tên bản tôn ban cho em, chỉ cần bản tôn gọi em, dù là nước sôi lửa bỏng, vạn kiếp bất phục em cũng phải lập tức chạy đến bên người ta. Nghe hiểu?”
Y thoạt trông rất hung hãn, nhưng ta có thể cảm giác được y vô cùng cần ta.
Nhưng vì sao lại thế?
Thậm chí ta không biết tên y là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.