Giản Ngôn Chi đã không nhớ nổi hai người bọn họ đã di chuyển từ phòng bếp tới phòng cô như thế nào, đến khi tình nồng, bọn họ đi qua phòng khách, lại đi lên cầu thang, suốt dọc đường đi anh cũng không hề ngừng lại, cô cảm thấy xấu hổ như thế nào thì anh lại tới như thế ấy.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người cô đều nhức mỏi.
Khi mở mắt ra, người bên cạnh vẫn đang ngủ, một tay anh vắt ngang qua hông cô, một tay anh vòng qua cổ cô ôm chặt cô vào trong ngực.
Hình như anh rất thích ôm thứ gì đó khi ngủ…
Giản Ngôn Chi nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi lồng ngực của anh, sau đó nhét cái gối vào khi anh hơi nhăn mày sắp tỉnh.
Hà Uyên trở mình, ôm gối vào trong ngực rồi ngủ tiếp.
Giản Ngôn Chi: “...”
Ngay lúc này, điện thoại của cô lại rung lên, Giản Ngôn Chi sợ làm ồn tới Hà Uyên nên vội vàng cầm điện thoại ra chỗ khác nghe máy. Cô mới vừa đi được hai bước đã cảm thấy có cơn đau truyền đến từ chỗ giữa hai chân, Giản Ngôn Chi hít sâu một hơi, cô cắn răng chịu đựng để lê dép đi tới phòng tắm.
“Alo, mẹ ạ?”
“Ngôn Ngôn, con ở nhà à?”
“Vâng, ở nhà ạ, hôm nay là cuối tuần nên con về rồi.”
“Ừ, vậy được, mấy hôm nay dì không tới, mẹ sẽ mang cơm trưa về nhà.”
“Hả? Mẹ sắp về ạ?” Lúc nào thế ạ?”
“Còn khoảng nửa tiếng nữa là tới nhà.”
“...Vâng.”
Giản Ngôn Chi cũng không đợi xem Quan Mẫn còn muốn nói gì đó nữa mà vội vã tắt máy, cô nhanh chóng lôi áo tắm trong phòng tắm ra để mặc vào rồi chạy ra gọi Hà Uyên.
“Dậy dậy dậy! Mẹ em sắp về rồi!”
Lúc ngủ dậy, Hà Uyên rất cáu giận, may mà khi mở mắt anh nhìn thấy là Giản Ngôn Chi, cơn tức trào lên theo bản năng mới miễn cường bị dập tắt. Anh vươn tay kéo một cái, ôm người nào đó vào trong lồng ngực: “Dậy sớm thế.”
“Anh có nghe thấy em nói gì không! Mẹ em sắp về rồi.”
Tay Hà Uyên chui từ dưới áo tắm lên trên, làm càn trên da thịt trơn bóng của cô. Giọng nói của anh mang theo cơn buồn ngủ vô cùng tận: “Ừ, vậy anh phải làm gì bây giờ?”
Giản Ngôn Chi không cho anh sờ, giãy giụa muốn đứng lên: “Còn có thể làm gì bây giờ, anh nhanh lên rời giường đi về đi!”
Hà Uyên nhíu mày lại, duỗi tay vỗ vào sau gáy cô: “Đừng cựa linh tinh, nếu không, anh không đi được.”
Giản Ngôn Chi đỏ mặt: “... Em mặc kệ anh đấy.”
Cô ngồi dậy kéo anh lên, sau đó ném quần áo bị vứt lung tung ở một bên tới trước mặt anh: “Mau mặc quần áo vào đi.”
Nói xong, Giản Ngôn Chi xuống giường, ra khỏi phòng đi xuống tầng.
Hôm qua làm ngay trong phòng bếp… Nếu vậy, thứ phòng tránh kia chắc chắn vẫn vứt ở đó.
Đầu tiên, Giản Ngôn Chi nhặt quần lót nhỏ nằm trơ trọi trên mặt đất lên, sau đó nhìn khắp nơi xem vỏ bao cao su bị vứt đi đâu. Hôm qua người này thật sự là có chuẩn bị mới đến, báo thù đến nơi đến chốn, thậm chí còn mang theo cả bao.
Có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, Giản Ngôn Chi chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy Hà Uyên đã mặc quần áo chính tề đi xuống dưới.
“Hôm qua anh xé bao xong thì vứt ở đâu thế!”
Hà Uyên ngáp một cái: “Hả? Cái gì?”
Giản Ngôn Chi trừng mắt liếc xéo anh một cái: “Bao cao su!”
Hà Uyên hơi ngẩn ra, anh đi lên trước, miệng nở nụ cười: “Ồ, em tìm cái kia à, hôm qua anh hơi nóng vội, cũng không biết đã vứt đi đâu rồi.”
Giản Ngôn Chi sắp bị hù chết rồi: “Vậy anh mau tìm giúp em đi! Nếu lát nữa để cho mẹ em nhìn thấy thì em sẽ bị đánh đó! Nhanh tìm đi nhanh tìm đi.”
Giản Ngôn Chi đẩy Hà Uyên đi vào bếp, Hà Uyên buồn cười nhìn cô gái nhỏ đang cuống cuồng xoay vòng vòng ở bênh cạnh mình, anh chậm rãi lấy một thứ ra khỏi túi quần: “Nếu như anh tìm được, thì có thưởng cái gì không?”
“Làm gì có khen thưởng gì chứ.”
Hà Uyên nhướng mày, chắp tay sau lưng nói: “Tìm được thì cuối tuần sau về nhà với anh nhé, thế nào.”
Giản Ngôn Chi nghi ngờ nhìn về phía anh: “Về nhà anh à? Làm gì?”
Hà Uyên cười khẽ: “Ngủ.”
Giản Ngôn Chi: “... Anh mau tìm giúp em đi.”
“Đồng ý không?”
Giản Ngôn Chi đang vội muốn chết: “Được được được, em đồng ý hết, nhanh lên!”
Hà Uyên gật gật đầu, đưa tay đang chắp sau lưng ra rồi quơ quơ trước mắt Giản Ngôn Chi, sau đó anh ra khỏi phòng bếp: “Thứ sáu tuần tới anh đi đón em, à… anh sẽ mang thứ này ra ngoài vứt.”
Giản Ngôn Chi: “Hà Uyên!”
Khi Quan Mẫn về đến nhà thì nhìn thấy Giản Ngôn Chi đang lau sàn phòng bếp.
Quan Mẫn: “???”
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên nhìn bà một cái: “Mẹ, mẹ về rồi à.”
“Con đang làm gì vậy?”
“Cái này, con đang quét dọn vệ sinh đó.”
“Con á? Quét dọn vệ sinh á?” Quan Mẫn có cảm giác gặp quỷ rồi, bà nuôi con gái hai mươi năm, bà còn không hiểu cô chắc? Người chưa bao giờ làm việc nhà hôm nay lại phá lệ đi quét dọn vệ sinh á?
Giản Ngôn Chi hắng giọng nói: “Con chỉ cảm thấy cứ ngồi mãi ở trước máy tính thì quá lười vận động, cho nên con quét dọn vệ sinh để tiêu mỡ.”
Còn không phải là do cô có tật giật mình ư, cứ luôn cảm giác căn phòng này vẫn còn lưu lại mùi của đêm qua, vì lẽ đó, lúc này cô mới khẩn trương dọn dẹp một lần.
“Con còn có loại giác ngộ này cơ.” Khi Quan Mẫn nghe thấy cô nhắc tới hai chữ vận động thì cũng bị đánh lạc hướng: “Con còn biết tiêu mỡ thì tốt rồi, nếu lần nào con về nhà cũng ăn uống thả cửa, lại còn ngồi lì chơi game, nếu cứ tiếp tục như vậy thì dáng người này của con sẽ chẳng giữ được bao lâu nữa đâu.”
“Vâng vâng vâng, mẹ nói đúng lắm.”
“À đúng rồi, hôm nay mẹ nghe đạo diễn Lý nói là dạo này con rất hay hỏi ông ấy mấy thứ về việc làm đạo diễn à?
“Đúng vậy.” Giản Ngôn Chi lau nhà xong: “Con muốn học hỏi thêm từ chú Lý về phương diện này.”
“Con muốn học cái này à?”
“Đạo diễn và diễn viên không tách rời nhau, mẹ, nói không chừng sau này con còn có thể quay được một bộ phim hay đấy.”
Quan Mẫn nhìn cô một cái: “Nếu như con thật sự thích, học hỏi cũng được…”
“Vâng vâng, con sẽ tự nhìn mà làm, lau nhà xong rồi, con lên tầng trước đây.”
“Này này này, ăn cơm trước đi, lát nữa nguội mất.”
“Vâng ạ, con thay quần áo đã.”
Buổi tối, khi cô tới gaming house thì phát hiện Tiểu Liệt vẫn đang ở đó, Hà Uyên đang livestream, mà cậu ta thì đang đấu đôi với Hà Uyên.
“Tiểu Ngôn Chi, ăn cơm chưa?” Lâm Mậu thấy cô tới đây thì lên tiếng chào cô.
“Chị ăn rồi, các em thì sao?”
“Bọn em cũng vừa ăn rồi.”
Tiểu Liệt nhìn thấy cô tới thì liếc mắt nhìn cô.
“Nhìn cái gì? Còn không lên đi.” Hà Uyên đang chơi ở vị trí người đi rừng, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Liệt thì mặt anh lạnh đi.
Tiểu Liệt ồ một tiếng, vội vàng nhìn về phía màn hình.
Màn hình livestream chi chít bình luận:
“Giản Ngôn Chi tới kiểm tra kia.”
“Ôi ôi ôi, tôi muốn xem muốn xem, người đâu rồi!”
“Vì sao tôi có cảm giác Giản Ngôn Chi thường xuyên qua lại ở gaming house thế nhỉ, cứ như ở sát vách ấy.”
“Anh ruột và người yêu của người ta đều ở đây, bình thường thôi bình thường thôi.”
“Uyên thần! Bọn em muốn xem người yêu của anh!!”
...
Hà Uyên không để ý tới cơn mưa bình luận, Giản Ngôn Chi đương nhiên cũng không biết cư dân mạng đang nói cái gì. Lúc này, Lâm Mậu đang dẫn cô tới phòng bếp để xem ly kem mà cậu ta vừa mới mua giống như hiến vật báu vậy.
“Nhìn thấy không, cái này cực kì hay luôn, một hộp có mấy vị liền nhé.” Lâm Mậu đưa cho cô một hộp, cậu ta cũng tự cầm một hộp.
Giản Ngôn Chi chưa từng ăn loại kem này, có mấy viên hình nấm ở trong một cái hộp, mỗi viên là một cái đơn độc. Giản Ngôn Chi nhìn thấy hay hay, lấy viên màu vàng ra ăn: “Ừm mùi vị không tệ, vị dứa.”
“Đúng không, cái này là dâu tây, cái này là vani, cái này là ——”
“Hai đứa nhóc thối này, đêm hôm khuya khoắt mà ăn kem cái gì chứ.” Giản Bác Dịch đi tới cầm lấy hộp kem trên tay Giản Ngôn Chi: “Để anh ăn thì tốt rồi.”
“Liên quan gì tới anh! Trả em!” Giản Ngôn Chi không nói hai lời đã đi cướp lại.
Giản Bác Dịch chạy ra phòng khách, nhét một miếng vào miệng, cầm trên tay giơ cao lên: “Ối dồi ơi, lùn thế nhỉ. Chú lùn, có giỏi thì nhảy lên lấy đi, lấy được thì chính là của em.”
Giản Ngôn Chi nổi giận: “Anh mới là chú lùn, cả nhà anh đều là chú lùn!”
Giản Bác Dịch cười phì ra tiếng: “Em nói không sai, người lùn nhất nhà chúng ta chính là em đấy!”
Giản Ngôn Chi: “... Đậu.”
Giản Bác Dịch cao 1m8, cậu ấy không đưa, Giản Ngôn Chi phải nhảy lên cướp.
Lúc này phòng livestream cười ồ lên.
“Ha ha ha ha ha chuyện ngốc nghếch gì thế, tôi có thể xem chuyện thường ngày của hai anh em nhà này cả năm luôn.”
“Uyên thần, vợ anh bị bắt nạt kìa.”
“Móa nó, Cửu ca đúng là ông hoàng nhạt nhẽo, nhưng mà ông đây lại xem rất vui, ha ha ha ha.”
“Chắc Cửu ca lại muốn bị Uyên thần đánh ấy mà, hừmmm.”
...
Hà Uyên đã chết một mạng, anh bớt thời giờ quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Hai người các em làm trò gì thế?”
Giản Ngôn Chi không lấy được, đứng ở tại chỗ trừng Giản Bác Dịch: “Anh hỏi anh ấy đi, trong tủ lạnh vẫn còn mà cứ nhất định phải cướp của em là sao chứ.”
Giản Bác Dịch nhún vai: “Không phải anh học điều này từ em à, không phải hồi nhỏ ngày nào em cũng tranh cướp với anh sao.”
“Bây giờ là hồi nhỏ hả quỷ ấu trĩ.”
“Anh vui, anh thích ——” Giản Bác Dịch mặt dày nói ra câu này khiến cho Giản Ngôn Chi tức muốn chết.
Hà Uyên liếc Giản Bác Dịch một cái: “Trả cho cô ấy.”
Giản Bác Dịch vô cùng tủi thân: “Anh đừng làm như vậy mà, lại che chở nó rồi.”
Hà Uyên nhướng mày: “Không bảo vệ cô ấy thì bảo vệ cậu chắc, cậu là ai?”
“Ơ! Em là anh vợ của anh… Á không, em là người hỗ trợ của anh nha!”
Hà Uyên: “Ồ, nghe cũng không quan trọng bằng người yêu.”
Giản Bác Dịch: “...”
Khóe miệng của Giản Ngôn Chi cũng sắp ngoác đến tận mang tai rồi: “Nghe thấy chưa, trả lại cho em đi, đội trưởng nói thì phải nghe lời anh có biết không hả?”
Giản Bác Dịch rũ mắt nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng, dùng một tay cầm hai viên lên nhét vào miệng cô, sau đó thuận tiện còn rút que gỗ chống kem ra.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi.”
Miệng của Giản Ngôn Chi bị nhét đầy kem, nhất thời nuốt không trôi, cô đành phải trừng mắt hà hơi đợi nó từ từ tan ra.
Giản Bác Dịch đáng chết, muốn cô chết cóng à!
Giản Ngôn Chi đi qua đi lại trong phòng khách, sau khi nuốt hết kem xuống thì che miệng không nói nên lời.
Hà Uyên kết thúc ván game này, quay đầu lại nhìn cô: “Sao vậy?”
Giản Ngôn Chi mấy máy môi: “Lạnh chết em rồi, đầu lưỡi cũng mất cảm giác luôn.”
“Lại đây.”
Giản Ngôn Chi đi qua đó: “Làm gì thế.”
Hà Uyên cong môi cười với cô: “Anh ủ ấm cho em.”
Giản Ngôn Chi: “...”
Mọi người trong gaming house: “???”
Mưa bình luận:
“???”
“Ấm như thế nào? Hãy nói cho em biết là không phải giống như tưởng tượng trong đầu của em đi…”
“Dùng kiểu Pháp đi, thứ như kem sẽ không tồn tại nữa.”
“Bấm like cho Uyên thần.”
“Đội trưởng dâm quá nha.”
...
Giản Bác Dịch nổi cả da gà bởi sự sến sẩm của hai người kia, lúc này, điện thoại mà Giản Ngôn Chi tiện tay đặt ở một bên kêu lên, là Quan Mẫn gọi tới, vì thế cậu ấy nghe máy giúp cô, nói cho bà biết Giản Ngôn Chi đang ở đối diện.
Sau khi tắt máy, điện thoại hiển thị khóa màn hình.
“Khóa màn hình cái gì, cài mật khẩu giống như trò trẻ con vậy.”
Lão Dao ghé sát lại: “Có ý gì, cậu biết mật khẩu à?”
Giản Bác Dịch trợn trắng mắt: “Cậu biết không, mật khẩu của nó mãi mãi chỉ là thứ đơn giản nhất.”
“Thật không?”
Giản Bác Dịch hừ một tiếng, lập tức nhập “123456” vào.
“Ting” một tiếng, điện thoại thật sự mở khóa.
Lão Dao: “...”
Vốn dĩ chỉ là vì chứng minh bản lĩnh cài mật khẩu của Giản Ngôn Chi, mở xong thì thôi. Nhưng khi Giản Bác Dịch vừa định đặt điện thoại xuống thì chợt nhìn thấy trang chính Weibo trên màn hình.
Có lẽ trước đó cô chưa tắt đi nhưng đã trực tiếp khóa màn hình, vì thế, bây giờ mở ra vẫn là ở giao diện đó.
Giản Bác Dịch nhìn tên của Blogger trên Weibo đó, trợn to hai mắt.
Lão Dao nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của cậu ấy thì lại gần nhìn một cái: “Đậu má... Tiểu Hồ Ly nhà Uyên thần???”