Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

Chương 1: Chương 1




Lúc chuông điện thoại reo điên cuồng, Giản Ngôn Chi đang ngồi trước máy tính vừa xem livestream trực tiếp của Liên Minh Huyền Thoại, vừa nói vào headphone:
“Em xong chưa, đừng la hét nữa, ồn ào chị không nghe được Uyên thần nói chuyện.”
Bên kia headphone dừng lại chút, nhưng chẳng được mấy giây thì lại gào lên, “Chị! Chị có xem weibo chưa, đội DSG có người mới vào, tối nay nhóm Uyên thần còn làm hoạt động chào đón người mới nữa đó. Trên weibo chính thức còn nói tối nay công bố, thật muốn biết đó là ai quá đi!”
Giản Ngôn Chi "ừ" một tiếng, nói chuyện với vẻ thờ ơ, “Chị biết từ lâu rồi, quan tâm anh ta là ai làm gì… Dù sao cũng đừng kéo chân cả đội giùm chị là được.”  
“Sao có thể kéo chân đội được chứ? Lẽ nào đi trả lương cao thuê một vị đồng nát*?” Lục Tuyết ở bên đầu headphone kia không ngừng phân tích.   
*Ý nói trả lương cao mời về người không ra gì.
Giản Ngôn Chi không để ý tới, chỉ lo chăm chăm nhìn vào màn hình, nhìn nhân vật trong trò chơi bước đi vô cùng tiêu sái đang điên cuồng giết người trên livestream,
“Penta Kill!” Âm thanh từ trò chơi trên máy tính hô lên pentakill đầy vẻ cứng nhắc.
Giản Ngôn Chi ném con chuột một cái, xém chút bật ra khỏi chỗ ngồi của mình, “Má ôi, Pentakill! Uyên thần đúng là CMN lợi hại!”  
Cùng lúc đó, cơn mưa bình luận dội tràn đầy trên màn hình.   
“66666*!"
*Ngôn ngữ mạng, 6 đọc là “liu” khá tương đồng với “niu” nghĩa là trâu bò, ý khen ngợi người kia quá giỏi, khả năng quá “trâu bò” (ST)
“Còn có thao tác như này hả trời?”
“Uyên thần vô địch!”   
“Uyên thần, có thiếu em trai nhỏ không, dạng để làm ấm giường đấy.”   
...
So với sự phấn khích trước máy tính của Giản Ngôn Chi và đám đông người xem trong livestream, người đàn ông đang điều khiển trò chơi có vẻ bình tĩnh quá mức, anh chuyển màn hình rồi liếc nhìn bình luận live * một cái, sau đó lại bình tĩnh tĩnh chuyển màn hình trở lại.
*Còn biết tới với từ “Đạn mạc”, “Làn đạn”: Chức năng cho phép người xem “bắn” bình luận lên màn hình video, phim ảnh vân vân như những viên đạn trong thời gian thực. (ST)
Hàng chân mày của người đàn ông hơi nhướng lên vẻ chán ghét nói: “Quản lý phòng, cấm cái người mà bảo là muốn làm em trai làm ấm giường cho tôi.” Ngừng một chút sau đó bổ sung thêm một câu: “Mơ mộng hão huyền.”  
Người đàn ông vừa dứt lời, tiếng cười quàng quạc của Lục Tuyết đã vang lên trong headphone bên này của Giản Ngôn Chi. Giản Ngôn Chi cũng bị chọc cười, cô đi lấy lại con chuột khi nãy vừa bị ném đi, ấn nút tặng quà cho streamer, sau đó nhanh chóng điền một dãy số vào khung “Muốn tặng bao nhiêu vàng?”
Động tác liền mạch, vô cùng thuần thục.   
Rất nhanh sau đó, trên màn hình lóe ra một dòng thông báo: “Tiểu Hồ Ly nhà Uyên thần” đã tặng 1.000.000 cành tre vàng.
“Bang!” Cửa phòng đột nhiên bị người ta mở từ bên ngoài vào, Giản Ngôn Chi không hiểu sao bị một luồng gió lạnh tới gần ép phải quay đầu lại. Đợi đến khi nhìn thấy gương mặt tối sầm của người phụ nữ đứng phía sau, cô mới lặng lẽ tháo headphone xuống rồi nở một nụ cười khô khốc, “Chị Dạng, chị đến rồi.”
“Giản! Ngôn! Chi!”  

“A, em đây!”
“Chẳng phải đã sớm nói với em là tối nay có tiệc đóng máy sao, em còn trốn trong phòng? Vẫn chưa trang điểm? Em đang làm gì vậy? Chơi game? Chỉ biết chơi game thôi!” Phương Dạng nghẹn một bụm máu ngay cổ họng, “Em còn không nhanh chóng đứng lên cho chị! Thay quần áo! Trang điểm! Nhanh!”   
Giản Ngôn Chi giương to mắt, quay đầu lưu luyến liếc nhìn người đàn ông vẫn ở trên livestream một cái, người đàn ông trên màn hình vẫn giữ nguyên dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, anh vừa chơi game vừa uể oải lướt làn đạn nói với khán giả, “Cái vị hồ ly giàu có vừa mới tặng quà đó, a tôi biết rồi… Nhưng mà tôi cũng có tiền, mọi người không cần học theo kiểu nhà giàu mới nổi giống vị này, ừm thật sự không cần đâu.”  
Trò chơi đi đến gần cuối, nhà chính của bên địch nổ bùm một tiếng, khán giả vô cùng phấn khích, trên làn đạn xôn xao hiện lên những giao diện tặng quà. Người đàn ông dựa ra sau, không nhìn làn đạn thêm nữa mà nghiêng đầu nói chuyện với đồng đội ngồi bên cạnh. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tinh Cầu Cô Độc
2. Đẹp Trai Là Số 1
3. Dạy Baba Phản Diện Làm Người
4. Vị Trí Trong Tim
=====================================
“Fu.ck, góc nghiêng đẹp muốn chết luôn á!”  
“Trận này chơi quá hay!”   
“Đậu xanh rau má, ông đây còn phải tặng bao nhiêu quà mới vượt qua Tiểu Hồ Ly vậy?”
“Dựa vào danh sách tặng quà cho thấy, muốn vượt qua Tiểu Hồ Ly đứng hạng nhất thì phải trả giá rất đắt.”   
“Uyên thần, địa điểm tối nay tiếp đón người mới ở đâu thế, tiết lộ chút đi.”  
“Người hỗ trợ mới là ai thế?”  
……….
Sau khi Hà Uyên xác nhận công việc với đồng đội xong thì nhìn lại màn hình đầy những hàng chữ trắng xóa, nhiệm vụ livestream hôm nay cũng đã đủ thời gian rồi, vì vậy anh vươn tay lưu loát gọn gàng tắt camera đi.   
Trước khi màn hình tối sầm, khán giả còn nghe thấy tiếng rì rầm của Hà Uyên, “Xem ra phải mở một trung tâm điện xung trị liệu*.”
Quần chúng ăn dưa loáng thoáng nghe thấy đồng đội ở kế bên ngơ ngác hỏi, “Hả? Vì sao?”   
Hà Uyên bình tĩnh nói, “Mua một liệu trình trị bệnh của Dương Vĩnh Tín *để trị thói vung tiền lung tung của đám thiếu niên nghiện lên mạng này.”
*Người sáng lập ra phương pháp trị cai nghiện internet bằng điện gây tranh cãi ở TQ (ST).
….
“Còn xem nữa!” Phương Dạng trực tiếp ấn tắt màn hình, “Giản Ngôn Chi, em thay đồ nhanh lên, chuyên viên trang điểm đang ở dưới lầu chờ kia kìa, nhanh lên.”  
Giản Ngôn Chi lườm chị ấy một cái, “Cũng may Uyên thần stream xong rồi, nếu không thì chị chính là đang kiếm chuyện với em đó.”  
“Ôi chao, chị nhỏ ơi rốt cuộc là ai đang kiếm chuyện với ai hả?” Phương Dạng xoa xoa thái dương, kéo cô đi vào phòng thay đồ, “Chậc chậc, có mấy ngày không gặp mà nhìn em y chang như người rừng.”

Nói xong, bước chân Phương Dạng dừng lại, chị ấy quay đầu lại nói, “Mấy ngày rồi em chưa gội đầu?”  
“Một ngày. "
“Một ngày thôi à?”
“Hai, hai ngày."
“A, em chắc chứ?”
“... Ba ngày.”
“....”
“Nhìn gì mà nhìn, là ba ngày, em không có gạt chị.”  
Sau hơn một tiếng đồng hồ, Giản Ngôn Chi xuất hiện ở một nhà hàng nào đó. 
Phương Dạng đi phía trước, Giản Ngôn Chi đi theo phía sau, bên cạnh cô còn có trợ lý Viên Viên.
Hai nhân viên phục vụ đi qua trước mặt, lúc đi ngang qua nhóm người Giản Ngôn Chi có một người trong số đó ngoảnh đầu lại liếc nhìn, ánh mắt anh ta rơi vào cô gái mặc chiếc áo khoác màu kem, “Ê, người vừa nãy…”
“Đừng có nhìn thấy người đẹp là đi không nổi nữa.” Một nhân viên phục vụ khác nhỏ giọng cười.
“Không phải, hình như đó là Giản Ngôn Chi.”
“Giản Ngôn Chi… là?”
“Mẹ ơi, cậu là người rừng hả, là diễn viên đó, dạo này đang rất nổi tiếng.”   
“Thật hay giả vậy…”  
Giản Ngôn Chi của thời điểm này khác một trời một vực so với lúc ở nhà, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, mái tóc dài suôn mượt, cô giẫm trên đôi giày cao gót bảy phân bên dưới chiếc áo khoác dài màu kem.
Dáng vẻ này của cô theo lời em họ Lục Tuyết chính là giả vờ giả vịt.
“Ây da đạo diễn, ngại quá, ngại quá, con đến trễ mất rồi!” Giản Ngôn Chi cười hi hi xin lỗi đạo diễn Lý Thuần.
Đạo diễn Lý Thuần hơn năm mươi tuổi, là một đạo diễn rất có tiếng tăm trong giới, những bộ phim của ông những năm đầu đã nâng đỡ hết người này tới người khác nổi tiếng. Lần này quay một bộ phim thể loại huyền nghi *, Giản Ngôn Chi là nữ chính thứ nhất, cô đóng vai một nữ sinh cấp ba bị xã hội đen bắt cóc.
*Phim có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố ly kì (ST)
“Mấy tuần không gặp mà Ngôn Chi đã lên cân rồi à?” Lý Thuần cười nói.

“Thật hay giả đó ạ?” Giản Ngôn Chi lấy tay nâng nâng mặt mình, “Rõ ràng đến vậy luôn ạ?” 
Lý Thuần không khỏi bật cười, “Mập lên một chút tốt mà, đỡ phải tới lúc bố mẹ con gặp lại tưởng trong mấy tháng đi quay phim chú ngược đãi làm con gầy đi.”
“Bố mẹ con vẫn đang ở nước ngoài, chú cứ yên tâm, gần đây bọn họ đều chẳng chịu về thăm con.”
“Ha ha ha ha, cái con bé này…”
Bố mẹ Giản Ngôn Chi đều là những diễn viên lão làng, bọn họ và Lý Thuần là những người bạn quen biết mấy chục năm với nhau, lúc còn bé Giản Ngôn Chi ụp vào Lý Thuần gọi chú ơi chú ơi. Cho nên so với kiểu cung kính lễ nghĩa khi người khác nói chuyện với Lý Thuần thì rõ ràng là cô thoải mái hơn nhiều. 
Nhưng quả thật là Lý Thuần thương yêu cô, lúc không quay phim ông đều đối đãi với cô như con gái ruột.   
Thế nhưng lúc quay phim thì… Lý Thuần nổi tiếng là một đạo diễn nghiêm khắc và chuyên nghiệp, đóng phim của ông thì cho dù có là con trời cũng không có đặc quyền. Cho nên lúc quay bộ phim huyền nghi này, trên người Giản Ngôn Chi đều là những vết bầm xanh tím, bị dạy dạy dỗ cực khổ không ít.
Cuộc sống là cuộc sống mà quay phim là quay phim, Giản Ngôn Chi cũng giống như Lý Thuần, có sự phân chia rất rạch ròi.   
Trong bữa tiệc kết thúc quay phim, mọi người đều hưng phấn, trong ba tháng quay phim cùng nhau, bất kể là diễn viên hay nhân viên công tác đều có mối quan hệ thân thiết. Trong tổ quay phim, Giản Ngôn Chi là người ít tuổi nhất, vì vậy cô nhận được rất nhiều sự chăm sóc từ mọi người, lần này cũng không ngoại lệ, mọi người đều rất chu đáo không để cô phải uống quá nhiều rượu.
Mọi người tụm năm tụm bảy cùng trò chuyện uống rượu nhưng còn nữ chính của chúng ta thì lại việc cớ vào nhà vệ sinh để ra khỏi phòng bao.   
Mùi rượu trong phòng bao thì không sao nhưng mùi thuốc lá thì khiến Giản Ngôn Chi chịu không nổi, cũng không phải cô không thích mùi thuốc lá mà do cô bị chứng viêm mũi, ngửi phải mùi thuốc lá thì mũi cô rất khó chịu.
Mọi người đều ở trong phòng bao nên chắc chắn không thể rời đi ngay được, nhưng ở nhà hàng người tới kẻ đi, cô cũng không tiện đứng chờ ở cửa, vì thế Giản Ngôn Chi đi đến một đầu cầu thang hơi chếch góc tối, vén chiếc áo khoác dài lên rồi ngồi trực tiếp trên bậc cầu thang.
Cô lấy điện thoại di động ra bấm mở giao diện trò chơi, Giản Ngôn Chi đang chuyên tâm của giờ phút này không phát hiện ra, ở bên một góc cầu thang trên đỉnh đầu cô, vừa vặn cũng có một người đàn ông cũng ra ngoài hít thở không khí vì khói lửa ngột ngạt của buổi tiệc.
“Mẹ ơi, Lục Tuyết, em có làm được không vậy, em như này đâu phải đang kéo rank, đang thí luyện anh hùng *hả?”
*Thí Luyện Anh Hùng được mở ở cấp 25. Là tính năng chiến đấu với boss, có thể chiến với boss hàng ngày, mỗi ngày 3 lần (ST)
Bàn tay lấy điện thoại của Hà Uyên hơi dừng một chút, bị âm thanh bất chợt vang lên thu hút sự chú ý, anh hơi nghiêng đầu, hạ thấp mắt nhìn xuống phía dưới.
Có một cô gái ngồi trên bậc thang ở phía dưới, không nhìn thấy được gương mặt của cô, nhưng có thể nhìn thấy được nhân vật trong game đang chạy nhảy điên cuồng trên màn hình điện thoại.
“Sơ suất thôi, chị đừng tức giận!” Có người trò chuyện với cô, cũng là một cô gái, rõ ràng là cùng nhau chơi game.
“Diệt Hậu Nghệ, diệt Hậu Nghệ *lần này mà còn không giết chính xác thì đợi chị về đập bét cái đầu cún của em.” Cô gái ngồi ở bậc cầu thang nói chuyện hung dữ.  
*Một vị tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu.
Hà Uyên đổi tư thế, tựa vào thành cầu thang, rất tiện để nhìn màn hình của người ở phía dưới.  
Trò chơi này anh biết, chắc tên là Vương Giả Vinh Diệu nhưng anh không có hứng thú với trò chơi trên điện thoại vì vậy anh chưa từng chơi.  
Nhưng có thể nhìn thấy thao tác của cô gái ở bên dưới cũng khá ổn, có chăng chỉ là đồng đội… Quả thật hơi kém một tí.
“Trình Giảo Kim? Tại sao Trình Giảo Kim*lại đứng trong suối nước * làm gì? Mua trang bị? Thiết bị của anh ta có thể mua một năm? À, anh ta tưởng có thể mặc cả với cửa hàng đúng không?
*Một vị tướng có lực sát thương tay cao trong game VGVD.
*Khu vực các tướng tập họp khi vừa vào ván, nơi hồi máu và mua trang bị.
“A! Chị ơi, em lại chết rồi, Trình Giảo Kim này có độc!” Giọng la eo éo của cô gái bên đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến.   

Hà Uyên nhìn cô gái ngồi trên bậc thềm nở nụ cười bí hiểm, nói với giọng lạnh lùng, “Đừng cho Trình Giảo Kim đánh nữa, còn không bằng một lính siêu cấp.”  
Sau một hồi...
“Nhà cũng sắp mất rồi, Đát Kỷ còn ở trong rừng đi đánh quái vật! Em nể thiệt luôn á!”
“Nói với Đát Kỷ *, mẹ bả kêu bả về ăn cơm này.”  
*Một vị tướng miễn phí được tặng cho người mới đăng nhập chơi.
“Đầu óc đâu hả? Mấy người này chơi có mang não theo không vậy!”   
…..
“Ầm!” Chỉ trong chốc lát, nhà chính của bên mình bị phát nổ, Giản Ngôn Chi hít sâu một hơi, xém chút muốn ném luôn điện thoại, “Bà mẹ nó, mình sắp rớt hạng rồi!”
Thở phì phò tắt đi giao diện trò chơi, Giản Ngôn Chi tắt luôn Wechat đang nói chuyện với Lục Tuyết.  
Ra ngoài hít thở cái gì, rõ ràng là đi rước bực mà.  
“Ting ting ting…” Ở đầu cầu thang yên tĩnh đột nhiên vang lên một tràng chuông điện thoại, Giản Ngôn Chi ngẩn người, cụp mắt nhìn xuống điện thoại của mình. Không phải của cô, còn có người khác ở đây sao?  
Giản Ngôn Chi bất thình lình ngẩng đầu lên, “A!”   
Có một người đàn ông đứng ở bên cạnh cầu thang phía trên, mặc dù đèn ở chỗ này hơi tối nhưng vẫn đủ để người ta nhìn rõ mặt.  
“A…”
Giản Ngôn Chi đứng bất động ở cầu thang.   
Giọng điệu trong chữ “A” đầu tiên hoàn toàn là vì bị người khác làm cho bất ngờ, chữ “A” thứ hai thì mang theo vẻ hốt hoảng kèm theo chút bối rối ngượng ngùng bởi vì… Cô nhận ra người đàn ông đó.
Hiển nhiên người đàn ông không ngờ điện thoại di động của mình lại đột nhiên đổ chuông, anh rũ mắt xuống sau đó ấn vào nút nhận cuộc gọi, “Tôi ở bên ngoài, biết rồi, trở vào rồi, xùy… Tôi sợ các cậu chuốc rượu tôi? Lão Dao, chút nữa cậu phải chịu trách nhiệm cho câu nói này…”
Lúc người đàn ông nói chuyện khóe môi hơi cong cong, cái dáng vẻ mang phong cách ương ngạnh và uể oải. Gương mặt anh rất đẹp, mắt phượng, lông mi còn hơi dài.
Giản Ngôn Chi nghĩ, làn da của người thật thực sự rất là đẹp…   
Xem ra bình thường lúc anh livestream không phải dùng filter chỉnh sửa.  
Người đàn ông nói vài câu sau đó cúp điện thoại, cất điện thoại vào túi áo khoác xong, anh ngoảnh lại nhìn cô nhưng cũng chỉ là một cái nhìn thờ ơ.
Anh quay lưng bước lên cầu thang.
“Này.” Giản Ngôn Chi gọi giữ anh lại trong vô thức, bóng dáng người đàn ông chợt dừng, quay đầu lại nhìn cô, nhưng trên gương mặt là vẻ không kiên nhẫn cho lắm.
Đầu lưỡi Giản Ngôn Chi không hiểu sao líu lại, “Anh, anh là… Hà Uyên?”
Chân mày anh hơi nhíu lại, không trả lời nhưng cũng xem như ngầm thừa nhận.   
Ánh mắt Giản Ngôn Chi sáng lên nhưng nhớ lại khi nãy anh vẫn luôn ở đây, còn cô thì cứ luôn văng tục… Thế nên sắc mặt cô cũng chẳng còn dễ coi nữa, “Lúc nãy anh đã nghe được những gì rồi?”  
Người đàn ông ẩn trong bóng tối, nghe thấy lời nói này của cô thì trầm tư một chút, qua một lúc sau anh nhẹ nhàng nói, “Cô mắng chửi cũng rất phong phú.”  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.