Con Rể Quyền Quý

Chương 979:




Chương 979:





“Ý của cô là? Cô cho rằng nhà họ Triệu buồn chán, chúng tôi phải tìm một người tri kỷ cho em trai của tôi? Ngày mai, cô cùng với em trai tôi xuống báo cáo Diêm Vương đi!” Triệu Tấn Ngọc vừa nói vừa đối với Tôn Lãm, duỗi tay ra và chạm vào Tôn Lãm.





Tôn Lãm lùi lại và hét lên một tiếng trong vô thức.





Mẹ kế Tôn Lãm đột ngột tiến lên đẩy Triệu Tấn Ngọc, nhưng Triệu Tấn Ngọc nói gì đi nữa anh ta cũng là người của thị tộc, tuy rằng không vào nhà thờ tổ, nhưng anh ta vẫn có cơ sở võ cổ đại, mẹ kế Tôn Lãm làm sao có thể đẩy được anh ta, trái lại bà ta bị Triệu Tấn Ngọc đẩy một cái lảo đảo.





Trương Thác nhà bên cạnh lúc này đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, anh đã nghĩ tới rồi, tối nay anh sẽ ra tay với nhà họ Triệu, đối với kẻ thù này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra va chạm, nếu đã biết bên kia đang làm gì, không cần phải trì hoãn nữa.





Đúng lúc này, tiếng hét Tôn Lãm vang lên, Trương Thác lập tức mở ra cửa phòng, lao thẳng tới cửa phòng bên cạnh.





Đẩy cửa ra, liền thấy Tôn Lãm đã bị Triệu Tấn Ngọc ép vào một góc, mẹ kế của Tôn Lãm ngã sang một bên.





Sự xuất hiện của Trương Thác khiến ba người trong phòng đồng thời nhìn sang.





“Anh rể!”





“Trương Thác!”





Tôn Lãm và mẹ kế phát ra tiếng động gần như cùng lúc, nhìn vào mắt Trương Thác như nhìn thấy một vị cứu tinh.





Cùng lúc đó, tiếng hét của Tôn Lãm vừa rồi khiến Tôn Thịnh, người ở bên cạnh vội vàng chạy tới, xuất hiện ở cửa phòng.





Triệu Tấn Ngọc nhìn hai người xuất hiện ở cửa phòng dân dần xoay người, thay vì tập trung vào Tôn Lãm trước, anh ta nhìn về phía Trương Thác: “Ôi, đây không phải là thằng oắt con vô dụng sao? Làm sao, muốn ra mặt cho người phụ nữ này sao. Đã quên là sáng hôm qua tao đã giáo dục mày như thế nào sao?”





Vừa rồi, Triệu Tấn Ngọc nói với mẹ con Tôn Lãm răng sáng hôm qua Trương Thác đã cầu xin anh ta thương xót, mẹ kế của Tôn Lãm vẫn có chút không tin, nhưng bây giờ nghe Triệu Tấn Ngọc nói chuyện đó trước mặt Trương Thác, bà ta lập tức hiểu ra điều đó. Triệu Tấn Ngọc nói cũng đúng, nhà họ Triệu hoàn toàn không quan tâm đến Trương Thác, nhưng hiện tại cũng không muốn động vào anh.





Mẹ kế của Tôn Lãm đã đoán rõ ngày mai nhà họ Triệu sẽ chôn cất Tôn Lãm cùng nhau, lễ phép thể hiện trước đây chỉ là ảo tưởng, bọn họ muốn ổn định tâm trạng của gia đình bà ta, bây giờ đã là mấu chốt cuối cùng, nhà họ Triệu không có ý được, mắng to: “Nhóc con, mẹ mày!”





“Rác rưởi” Trương Thác cười cười, trong miệng phun ra hai chữ, sau đó đột nhiên một cước đá ra, trực tiếp đá vào ngực Triệu Tấn Ngọc, đá Triệu Tấn Ngọc ra ngoài mấy thước.





Triệu Tấn Ngọc chỉ cảm thấy lồng ngực một trận đau nóng, lúc này thậm chí khó thở, kinh ngạc nhìn Trương Thác, không ngờ đối phương lại dám làm ra chuyện với chính mình, người xin lỗi anh ta sáng hôm qua, lại dám đối với mình như vậy!





Sau khi Trương Thác đá Triệu Tấn Ngọc lên không trung, anh cũng không thèm nhìn Triệu Tấn Ngọc một lần nữa, nói với gia đình Tôn Lãm: “Đi thôi, ra khỏi đây” Trương Thác đã hạ lệnh cho người bao vây toàn bộ khu nhà họ Triệu, lập tức, ở đây sẽ xảy ra một vụ thảm sát, không thích hợp với những người bình thường như nhà Tôn Lãm.





Mẹ kế Tôn Lãm nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, nắm lấy tay Tôn Lãm, vội vàng nói: “Đi thôi, đi thôi”





“Muốn đi? Hôm nay không ai có thể rời đi!” Triệu Tấn Ngọc bị đạp ngã xuống đất hét lên một tiếng, ôm ngực đứng dậy, trong mắt căm hận nhìn chằm chảm Trương Thác: “Đánh ông đây còn muốn đi, mày nghĩ chỗ này là chỗ nào?”





Triệu Tấn Ngọc nhặt một chiếc bình và đập mạnh nó xuống đất.





Tiếng nứt vỡ của chiếc bình vang lên, và tiếng gầm của anh ta cũng vọng ra từ trong nhà.





Không đến mười giây sau khi tiếng gầm của Triệu Tấn Ngọc phát ra, mấy chục bóng người bước ra khỏi phòng trong nhà, đều là người nhà họ Triệu, đi tới phòng của Tôn Lãm.





“Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra!” bố Triệu Tấn Ngọc vội vàng chạy tới, quát lớn.





Những người còn lại trong gia đình họ Triệu cũng xúm nhau chặn cửa nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.