Con Rể Quyền Quý

Chương 969:




Chương 969:





Hai mẹ con Tôn Lãng đi theo phía sau Tôn VƯợng.





“Con nói xem liệu có phải Trương Thác cậu ấy sẽ không đến nữa chứ?” Mẹ của Tôn Lãm quan sát khắp mọi nơi, có chút lo lắng nói.





“Sẽ không đâu” Tôn Lãm rất có tự tin mà lắc đầu: “Nếu như anh rể không đến, anh ấy sẽ nói rõ ràng cho con”





“Thế nhưng…” Mẹ kế của Tôn Lãm có chút dao động rồi, dù sao thì lần này đến, ai cũng đều biết rằng sẽ rước lấy một thân phiền toái, cái đám người có tiền kia mới không hi vọng bản thân đang yên ổn không có chuyện gì lại đi tìm rắc rối đâu, thế lực của nhà họ Triệu ở nơi này vẫn là vô cùng lớn mạnh.





Ngay đúng lúc mẹ kế của Tôn Lãm vẫn còn đang suy nghĩ, vang lên một giọng nói khiến cho bà ta kích động đến mức nước mắt cũng suýt chút nữa chảy ra rồi.





“Tôn Lãm, ở đây này!” Trương Thác đứng ở nơi cách đó không xa, vẫy tay với hai mẹ con Tôn Lãm.





Khoảnh khắc nhìn thấy Trương Thác, mẹ của Tôn Lãm trái tim vẫn luôn bị treo lên kia, cuối cùng cũng coi như hạ xuống được rồi.





Hiện tại Trương Thác chỉ có mỗi một mình ở nơi này, anh đã để cho Bạch Trình cùng với Bình Nhật Thanh đi làm chuyện khác trước rồi.





Trương Thác mở rộng cước bộ, bước nhanh tới phía hai mẹ con Tôn Lãm ở chỗ đó.





“Đứng lại” Một hán tráng mặc tây trang, trực tiếp chặn lại ở phía trước người của Trương Thác, sắc mặt không tối nhìn anh: “Làm cái gì đấy?”





“Đây là bạn bè của Tôn Lãm nhà chúng tôi, cũng là người mà ông chủ các người muốn tìm, làm sao, có bản lĩnh cậu cứng đứng chặn ở đây đi!” Mẹ của Tôn Lãm bởi vì có sự xuất hiện của Trương Thác, sức lực trong phút chốc liền trở nên đồi dào trở lại, quát lớn về phía tráng hán mặc tây trang kia.





Tráng hán mặc tây trang nhìn Trương Thác, sau đó nháy mắt với người còn lại một cái, người kia đi về một bên gọi một cuộc điện thoại, mấy chục giây sau, một lần nữa quay trở về, gật đầu với tráng hán đang chặn ở trước người Trương Thác.





Tráng hán quan sát Trương Thác một lượt, sau đó tránh sang một bên: “Vậy thì mau chóng đi thôi!”





Mẹ kế của Tôn Lãm giới thiệu cho Tôn Thịnh một chút về Trương Thác, Tôn Thịnh nhìn Trương Thác, thấy vậy mà chỉ là một cậu trai trẻ mới hơn hai mươi tuổi, bất đắc đĩ lắc đầu, người của giai đoạn tuổi tác này, không tham gia quá sâu vào chuyện thế giới, lân này đến đây, sợ rằng rất khó để có thể khơi dậy được hiệu quả, có điều trong lòng của Tôn Thịnh, vẫn là vô cùng biết ơn Trương Thác, dù sao đối phương lần này đến đây cũng là để giúp đỡ việc nhà của mình.





Trong một gian nhà có sân ở huyện nhà họ Triệu, trong huyện lị này, những người họ Triệu, đều sống ở những nơi loại nhà có sân như thế này, người huyện nhà họ Triệu cũng biết, những người sống ở trong những loại nhà có sân đấy đều là những người mà bản thân không rây vào nổi.





Triệu Tấn Ngọc buổi sáng vừa cùng với Trương Thác xảy ra xung đột, giờ phút này đang ngồi trong nhà có sân gương mặt lên vẻ khó chịu: “Bố, làm gì mà sớm như vậy đã gọi con trở về rời chứ, hôm qua chơi tới nửa đêm, bây giờ vẫn còn chưa được ngủ”





“Chơi chơi chơi, chỉ biết có chơi thôi!” Bố của Triệu toại gương mặt lộ ra vẻ hận rèn sắt không thành được thép nhìn con trai: “Hôm nay người phụ nữ kia đến rồi, nhũng người trong tộc đều sẽ đến đây, bị bọn họ nhìn thấy cái dáng vẻ này của con, con tự mình suy nghĩ cho rõ hậu quả đi!”





Vừa nghe đến người trong tộc, gương mặt đang khó chịu kia của Triệu Tấn Ngọc nhất thời biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một gương mặt kính cẩn.





Mặc dù biểu hiện của anh ta kiêu ngạo vô cùng, thế nhưng trong lòng vẫn hiểu rất rõ, so với những nhân vật lớn kia ở trong tộc, bản thân chẳng phải là cái thá gì cả, nếu như khiến cho những nhân vật lớn kia không vui, chỉ cần tùy tiện nói một câu, liền có thể khiến cho anh ta cút ra khỏi huyện nhà họ Triệu, cần phải hầu hạ cho tốt cái đám nhân vật lớn kia, vậy thì những ngày tháng sau này của bản thân sẽ càng thoải mái so với hiện tại gấp trăm lần!





“Được rồi, con đi chỉnh đốn lại một chút cho bố, đừng có ở đây lề mà lề mề nữa!” Bố của Triệu Tấn Ngọc bất mãn phất phất tay với con trai của bản thân, sau đó ánh mắt chiếu vào trên người con gái trẻ mà Triệu Tấn Ngọc đem trở về, cau mày nói: “Đã nói với con bao bao nhiêu lần rồi, đừng có loại người nào cũng tha lôi về trong nhà, nhìn xem đây là cái thứ gì đây hả, nhanh chóng cút đi cho tôi!”





Lời nói của bố Triệu Tấn Ngọc khiến cho người con gái trẻ tuổi thoáng chốc liền vô cùng lúng túng, nhìn về phía Triệu Tấn Ngọc.





“Nhanh chóng cút đi chứ, còn ở đây làm cái gì hả?” Triệu Tấn Ngọc không kiên nhẫn trừng mắt nhìn liếc nhìn người con gái trẻ một cái, sau đó liền đi vào trong phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.