Con Rể Quyền Quý

Chương 909:




Chương 909:





“Đây chính là… Linh khí!”





Trương Thác mới vừa cảm thán một chút, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, anh vội vã sờ lên đầu, bởi vì anh cảm giác được, đóa hoa sen trên đầu, giờ khắc này đang xảy ra biến hóa.





Gió nhẹ phất qua Trương Thác, chính là ngưng tụ ở trên đầu Trương Thác, giống như, đóa hoa sen trên đầu, đang tham lam hấp thụ lấy linh khí, mà linh khí càng ngưng tụ, Trương Thác cang có thể rõ ràng nhận ra, đóa hoa sen này đang trở nên rắn chắc.





“Đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Trong lòng Trương Thác kinh hãi, hoa sen xuất hiện, cùng với chuyện vừa xảy ra, đều vượt ngoài tầm kiểm soát của anh.





Trương Thác theo bản năng liếc nhìn ông cụ lớn, kết quả phát hiện, ông cụ lớn căn bản là không chú ý tới biến hóa của anh, một đôi mắt nhìn chòng chọc lên trên, trong mắt xuất hiện ánh nước mắt lấp lánh Trương Thác đại khái có thể hiểu tâm tình của ông cụ lớn giờ khắc này, một truyền thừa của dòng họ lâu đời, ở giây phút sắp sa sút, nghênh đón cơ hội chuyển mình, cái cảm giác này, là thời điểm cuối cùng trong cảnh khốn cùng.





Gió nhẹ trong thung lũng, nhưng cũng nhấc lên cơn sóng lớn trong lòng người.





Theo thời gian trôi đi, cơn gió dần dần lan tràn trong thung lũng, người trong thung lũng, hoặc nhiều hoặc ít, cũng bắt đầu chạy tới bên này, trong lòng mỗi người bọn họ, cũng đã có suy đoán, có thể nhìn thấy, phàm là người đi tới chỗ này, bước chân đều chậm dần, trên mặt tràn trề vẻ kích động.





Có người thậm chí trực tiếp khoanh chân cố định, bắt đầu tham lam hít thở.





Người bên trong thung lũng, tụ tập càng ngày càng nhiều, đây tuyệt đối là truyện quan trọng nhất trong thung lũng Đường thị!





Không ai nói lời thừa thãi, toàn bộ mọi người đều tự động ngầm hiểu, đi tới, ngồi xếp bằng.





Trương Thác cũng ngồi xuống khoanh chân, cảm giác của anh đối với khí này, ngoại trừ hít thở khoan khoái hơn bên ngoài, thì không có gì biến hóa, chủ yếu là hoa sen trên đỉnh đầu.





Hiện tại đóa sen này, đối với Trương Thác mà nói, là một phiền phức cực lớn, một ngày không giải quyết, anh một ngày ngủ không yên.





Trương Thác lắng lặng ngồi như thế ở chỗ này, khoảng cách của anh đối với tán linh trận là gần nhất, chố tốt cũng đạt được nhiều nhất.





Trương Thác có thể cảm nhận rõ ràng, hoa sen trên đỉnh đầu, càng ngày càng ngưng tụ, anh chuyên môn rung đùi đắc ý, động tác như thế, đối với hoa sen lại không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.





Thời gian ở đây từng phút trôi qua, bên trong tinh thạch tản mát ra linh khí, có tác dụng tĩnh tâm.





Mắt Trương Thác dần dần nhắm lại, hô hấp cũng băng phẳng hẳn.





Gió nhẹ thổi qua một chút hơi lạnh, Trương Thác run lập cập, con mắt mở ra, lại phát hiện trước mắt đã biến thành một màu đen kịt, không hề cảm nhận được, vậy mà trời đã tối!





Ánh trăng trên bầu trời đã lên cao, xuyên qua thung lũng, chỉ có thể nhìn thấy một chút, hóa ra phần lớn người ngồi xếp bằng trong thung lũng đã rời đi, chỉ còn túm năm tụm ba vài người ngồi chỗ này cố gắng tu hành.





Đối với rất nhiều người mà nói, buồn chán ngồi khoanh chân tu luyện còn khó chịu hơn liệt dương.





Trương Thác cảm thụ hoa sen trên đỉnh đầu một lát, đã vững chắc hơn so với lúc trước rất nhiều.





Trương Thác đứng dậy, ngồi xếp bằng trong thời gian dài, làm hai chân anh hơi tê, chân hơi run, vừa chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy một tiếng xé gió từ bên cạnh lao tới.





Trương Thác không hề nghĩ ngợi, thân thể giống như phản xạ có điều kiện lật nghiêng sang một bên, sau khi anh nghiêng qua, nhìn lại chỗ mình vừa đứng, cắm ba mũi tên cực kỳ sắc bén, đâm xuyên trên mặt đất.





Trương Thác hơi nhướng mày, nhìn về phía mũi tên bay tới, thì thấy cách mình không xa, có một người đàn ông mặc đồ đỏ, bên cạnh là một người phụ nữ trung tuổi và một người đàn ông trung niên đi theo, ngày hôm qua trên bàn cơm Trương Thác đã thấy họ, tất cả đều là nhân vật cấp cao của Đường thị.





Giờ phút này, trên tay có ba người đều cầm cung tên, có thể biết được ba mũi tên kia là được bắn ra từ ba người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.