Con Rể Quyền Quý

Chương 901:




Chương 901:





Đường Minh Tín cười khổ: “Đấu võ, thua rồi, vốn cho rằng tôi ít nhất có thể lọt vào tốp mười, nhưng không ngờ đến, tôi có chút đánh giá cao bản thân mình rồi”





Trương Thác nhìn lên trên đài, trận đấu ở trên đài luyện võ lúc này cũng sắp tới hồi kết rồi.





Đường Vĩ Kỳ đánh một quyền vào bụng của đối thủ, trực tiếp đánh đối thủ rơi xuống đài.





“Mạnh thật!”





“Quá mạnh rồi!”





“Đường Vĩ Kỳ không hổ danh là cao thủ đệ nhất trong thế hệ trẻ, chỉ sợ chỉ có người của thế hệ già, mới có thể trị được anh tai”





Nhưng người trẻ tuổi đang quan sát trận đấu ở dưới đài đều nhìn lên trên đài, phát ra âm thanh.





Hai tay Đường Vĩ Kỳ chắp sau lưng, kiêu căng nhìn xuống dưới.





Người đàn ông áo đỏ ngồi ở vị trí chính, nhìn con trai mình trên đài, trên mặt không có biến hóa gì, cuộc đấu võ lần này, ông ta sớm đã biết được, không ai có thể là đối thủ của con trai mình.





Trương Thác cũng thâm gật đầu, anh vừa rồi đã nhìn thấy động tác và sức mạnh của Đường Vĩ Kỳ, so với đám người Hải Thần, cũng không kém quá nhiều, mang ra bên ngoài tuyệt đối là nhân vật có thể đảm đương một phương.





Tộc trưởng Đường Tiêu Đường thị lớn tiếng nói: “Còn có người nào muốn khiêu chiến không”





Đường Tiêu hỏi xong, ánh mắt quét qua bốn phía, thấy không có ai nói gì, bèn tiếp tục nói: “Nếu như không có ai, cuộc đấu võ lần này, người đứng đầu, chính là Đường Vĩ Kỳ, người thứ hai…”





Đường Tiêu còn chưa dứt lời, đã bị một tiếng nói ngắt lời.





Đường Vĩ Kỳ đứng ở trên võ đài cao giọng nói: “Tộc trưởng, nếu là trước đây, hạng thứ nhất này tôi đương nhiên sẽ nhận, nhưng hôm nay, hạng thứ nhất này, tôi không dám nhận”





“Ồ? Vì sao vậy?” Đường Tiêu nghỉ hoặc.





Đường Vĩ Kỳ quay người, ánh mắt trực tiếp khóa chặt lên người của Trương Thác ở dưới võ đài: “Hôm nay, còn có một người, tôi chưa khiêu chiến, hôm qua cha tôi nói với tôi, thế giới này, người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, tôi rất muốn biết, so đấu cùng với người ở ngoài thị tộc, Đường Vĩ Kỳ tôi, có trình độ đến đâu, cho nên, tôi muốn khiêu chiến người này, anh Trương Thác!”





Lời này của Đường Vĩ Kỳ vừa nói ra, những người trẻ tuổi ở dưới võ đài đều đồng loạt phát ra tiếng kinh hô.





“Việc này…” Đường Tiêu mặt khó xử nhìn Trương Thác, sau đó lắc đầu nói: “Đường Vĩ Kỳ, anh Trương Thác, là khách quý của Đường thị chúng ta”





“Nói như vậy, ý là anh ta không dám rồi?” Đường Vĩ Kỳ mặt khiêu khích nhìn Trương Thác.





Đường Vĩ Kỳ khiêu khích như thế, khiến người của Đường thị đều đem ánh mắt đặt ở trên người của Trương Thác.





Nếu là ở nơi khác, Trương Thác tự nhiên sẽ không để ý đến khiêu khích của Đường Vĩ Kỳ, nhưng bây giờ lại khác, anh một thân một mình ở Đường thị, nếu đối diện với sự khiêu chiến của một đệ tử hậu bối của Đường thị mà lại không làm gì, sau này, sẽ có càng nhiều rắc rối hơn nữa tìm đến anh.





Nhưng nếu chấp nhận sự khiêu chiến của Đường Vĩ Kỳ, bây giờ cũng chưa phải lúc, hoa sen trên đỉnh đầu của Trương Thác, không thể chịu nổi đấm đá được, Đường Vĩ Kỳ không phải là kẻ yếu, ít nhất cũng gần ngang bằng với thực lực của Thập Vương đảo Ánh Sáng, muốn đánh bại anh ta, đối với Trương Thác của hiện nay mà nói, tuy chỉ là chuyện trong vòng một chiêu, nhưng một chiêu này, không phải là một quyền nhẹ nhàng đơn giản, ít nhất cũng phải dùng đến năm phần sức lực.





Năm phần sức lực đó, Trương Thác không dám bảo đảm, sau khi mình phát ra năm phần sức lực, hoa sen trên đầu còn có thể giữ được hay không.





Trương Thác hiện giờ có thể xem như là tiến thoái lưỡng nan.





“Tên họ Trương kia, tôi hỏi anh, khiêu chiến này, anh chấp nhận hay không!” Đường Vĩ Kỳ trên võ đài thấy Trương Thác không nói gì, hỏi lại lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.