Con Rể Quyền Quý

Chương 871:




Chương 871:





Mặc dù gia đình của Ngô Tử Hòa có thế thực lớn, nhưng nếu so với Bạch lão đại thì không thể nào so sánh được. Như vậy người này chắc lại Bạch lão đại rồi.





Nhóc Ngũ không hề bất ngờ khi thấy Trương Thác xuất hiện ở đây. Trong lòng anh ta Thu Vân chính là người phụ nữ của Trương Thác, anh đến đây xem cũng là chuyện bình thường.





Ngũ Cảnh Lập nghe con trai nói xong, dừng chân, không tiến lên nữa nhưng trong lòng ông ta vẫn còn nghi ngờ, người đàn ông trẻ tuổi này ăn mặc rất bình thường, dựa vào đâu để cho Ngô Hùng Dương không dám động đến được chứ?





Ngô Tử Hòa thấy bố của mình đã đến, phấn khích không thôi: “Oắt con, không phải vừa nãy mày rất hung hăng hay sao?





Tiếp tục hung hăng tiếp tao xem nào!”





Mẹ của Thu Vân đứng đẳng sau Trương Thác, kéo ống tay áo của Trương Thác, nhỏ giọng nói: “Cậu trương, đây là Ngô Hùng Dương, ông ta là người lợi hại nhất Sơn Thành này, chúng ta không chọc nổi đâu”





“Không có chuyện gì đâu ạ” Trương Thác nở một nụ cười trấn an mẹ của Thu Vân.





“Không có chuyện gì sao? Động đến ông đây, không ai trong số các người chạy thoát được đâu!” Ngô Tử Hòa lớn tiếng nói, nói với đám bảo vệ đang đứng xung quanh: “Các anh còn làm gì nữa hả? Sao còn không bắt tên này lại cho tôi!”





Mấy tên bảo vệ vừa nghe xong thì chuẩn bị động tay với Trương Thác.





“Dừng tay, tôi xem ai dám động tay!” Giọng nói của Nhóc Ngũ vang lên từ bên ngoài đám người.





Đã thấy Nhóc Ngũ chen qua đám người, đi về phía bên này.





Ngô Tử Hòa nhướng mày: “Tên họ Ngũ kia, anh có ý gì hả?”





Ngô Tử Hòa dù sao cũng là cậu chủ số một Sơn Thành, nên cũng không sợ Nhóc Ngũ.





Nhóc Ngũ cười ha ha với Ngô Tử Hòa, mở miệng nói: “Ngô Tử Hòa, tôi khuyên anh vẫn không nên tự mình chuốc lấy đau khổ đi! Chuyện ngày hôm nay, nếu như tôi đoán không sai thì chắc là do anh gây sự trước.”





Nhóc Ngũ vừa nói xong, hướng về phía Trương Thác gật đầu với anh, gọi một tiếng anh Trương.





Ngô Tử Hòa thấy Nhóc Ngũ thế mà lại ra mặt giúp Trương Thác, có hơi ngạc nhiên, nhưng chuyện này cũng không đại diện cho chuyện anh ta sẽ quên chuyện này đi. Nếu như thế thì sau này cậu chủ Ngô là anh ta có thể ở Sơn Thành chứ, nếu như thế thì bố của anh ta là Ngô Hùng Dương sao lại được mọi người gọi là Thạch Thượng Hoàng chứ.





Ngay cả người đứng đầu ở Sơn Thành này, cũng không dám tùy tiền đắc tội với Ngô Hùng Dương!





“Ngũ Cảnh Lập, ông hãy trông chừng con của mình đi!”





Ngô Hùng Dương bất mãn nói với Ngũ Cảnh Lập đang đứng bên ngoài đám người.





“Mày nhanh câm miệng lại! Mày!” Giọng nói của Ngô Hùng Dương vừa dứt, Nhóc Ngũ cùng tức giận đáp trả lại: “Các người ở đây la hét, không coi trọng nhà họ Ngũ chúng tôi sao?





Hôm nay tôi xem ai dám động đến anh Trương nào!”





Lời nói của Nhóc Ngũ khiến cho Ngô Hùng Dương sững sờ, ông ta hoàn toàn không ngờ được con trai của Ngũ Cảnh Lập thế mà lại dám nói thẳng điều này với mình như thế. Bình thường lúc gặp mình, làm gì có khi nào không khách khí cơ chứ.





Vẻ mặt Ngô Hùng Dương ngay lập tức trở nên nặng nề: “Họ Ngũ kia, các người thật sự coi chúng tôi là kẻ thù sao?”





Ngũ Cảnh Lập cũng hơi bất ngờ về cách làm của con trai mình, nếu để cho ông ta lựa chọn, chắc chắn ông ta sẽ không can thiệp vào, chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến. Nhưng bây giờ chuyện đã phát triển thành như vậy rồi, chắc chắn ông ta không thể không đếm xỉa đến được, chỉ có thể dựa theo lời con trai mình mà nói: “Ông Ngô, ông cho tôi chút mặt mũi đi, chuyện này bỏ qua đi, có được không?”





Ngô Hùng Dương khẽ cười một tiếng, nói: “Nể mặt ông, cho ông mặt mũi thì ai cho tôi mặt mũi đây? Họ Ngũ kia, tôi hỏi cậu, có phải cậu thật sự muốn đối đầu với tôi hay không!”





Ngũ Cảnh Lập theo phản xạ nhìn con trai mình một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.