Con Rể Quyền Quý

Chương 87:






Giờ phút này, gần như tất cả mọi người
đều chĩa mũi dùi vào Trương Thác.
“Tôi nói này Lâm Ngữ Lam, Lâm Thị các
cô thật đúng là phương pháp nào cũng
có thể sử dụng được, tùy tiện tìm một
người rồi ăn nói mạnh miệng như vậy
sao?” Ông chủ Vương chế giễu.
Mấy người nhân viên tinh anh của Tập
đoàn Lâm Thị ngồi đó lo lắng suông,
bọn họ vốn cho rằng tuy hạng mục lần
này bị Thự Quang cướp mất, nhưng dựa
vào trình độ của bọn họ, vẫn có thể bàn
bạc tiếp một số hạng mục khác gần đó,
nhưng bây giờ, bị người này làm ra như
vậy, cho dù bọn họ có bản lĩnh bằng trời
thì người của Hội Đông y cũng không
thể gặp mặt bọn họ thêm một lần nữa
được.
Một đám bác sĩ đều phẫn nộ nhìn
Trương Thác.
“Ranh con, chỗ này không phải nơi anh
có thể khoác lác không biết ngượng
mồm như vậy, bây giờ, anh nhất định
phải xin lỗi chúng tôi, xin lỗi vì cách ăn
nói ngông cuồng của anh đi!”
“Tôi ăn nói ngông cuồng sao?” Trương
Thác hỏi ngược lại một câu: “Chẳng lế
các ông cho rằng có người y thuật vượt
qua các ông, đó chính là ăn nói ngông
cuồng sao?”
“Trò cười, chúng tôi không đến nỗi nhỏ
mọn như vậy, chẳng qua người trẻ tuổi
cậu quá ngông cuồng mà thôi.” Bác sĩ

Vương gầm lên.
“Không sai, nói có thể vượt qua thầy
giáo của chúng tôi, cả nước có thể có
được mấy người, còn anh thì tính là cái
gì chứ?” Cậu học trò của Diêm Lập mở
miệng.
“Mau cút đi! Lâm Thị tìm ra loại người gì
đến đây trêu chọc vậy?”
“Cút ngay đi!”
Từ chỗ ngồi của những doanh nhân kia
phát ra âm thanh như vậy.
Trương Thác nhìn thấy tình cảnh như
vậy, khinh thường cười một tiếng, lắc lắc
đầu: “Thảo nào đông y lại xuống dốc
như thế này, những người các ông, kiêu
căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, quả
thật hết thuốc chữa rồi!”
Nói xong, Trương Thác cũng không
thèm liếc nhìn những bác sĩ này thêm
một lần nào nữa, quay đầu đi thẳng.
“Ranh con, anh định cứ đi thẳng như vậy
sao? Hôm nay tất cả mọi người của Hội
Đông y đều cần một sự công bằng!” Bác
sĩ Vương vươn tay ngăn Trương Thác.
Trương Thác nhướng nhướng mày: ‘Sao
hả, các ông làm bác sĩ, còn định hạn chế
tự do của tôi sao?”
“Tôi bảo anh phải xin lỗi!” Bác sĩ Vương
ngăn Trương Thác lại, ăn nói mạnh mẽ.
“Xin lỗi cái gì? Còn không cho phép nói
có người y thuật cao hơn các ông sao?
Thật buồn cười.” Trương Thác đẩy bác sĩ
Vương ra.
“Anh nhất định phải xin lỗi thầy giáo tôi.”
Cậu học trò của Diêm Lập cũng chạy
đến chặn trước mặt Trương Thác.
Trương Thác lấy làm lạ hỏi: “Tại sao? Y
thuật của thầy giáo anh bình thường,
không biết linh hoạt, tôi ăn ngay nói thật,
kỹ thuật y học mà Lâm Thị nắm giữ vượt
xa ông ta, tại sao lại phải xin lỗi ông ta?”
“Anh nói bậy!” Học trò của Diêm Lập
mắng to một câu, chất vấn: “Anh mà
cũng dám nói y thuật của thầy giáo tôi
bình thường sao?”
“Thì sao? Tôi nói không đúng à?” Trương
Thác hỏi ngược lại.
Trong căn phòng, một đám bác sĩ cãi
nhau ầmï với Trương Thác, Lâm Ngữ
Lam đứng bên ngoài thì lộ vẻ đăm
chiêu.
Ngay khi vừa bắt đầu, khi các công ty
lớn liên kết lại chèn ép Lâm Thị, kết quả
cũng đã được xác định, hạng mục hợp
tác với chính phủ lần này không có
duyên với Lâm Thị rồi.
Dụng cụ chữa bệnh Thự Quang nói
không sai, bọn họ nắm giữ trong tay
toàn bộ con đường nhập dụng cụ chữa
bệnh của thành phố Ngân Châu, nếu
muốn so sánh chỉ phí chế tạo thấp hơn
bọn họ, tuyệt đối không thể nào, nếu lúc
đó Lâm Thị bị kích động nói ra một cái
giá thấp hơn Thự Quang, vậy sau này
chắc chắn sẽ phải bồi thường tiền.

Nhưng lời nói của Trương Thác lúc này
lại khiến cho sự việc xuất hiện cơ hội lật
ngược tình thế, anh không tranh đấu về
giá cả giống như trước đây, mà chỉ lớn
tiếng trách mắng tất cả mọi người, khi
xây dựng bệnh viện lại chỉ nghĩ về giá
tiền, cũng nói ra những lời như tiếc gì
thuốc thang trên kệ, trong nháy mắt
dùng kỹ thuật chữa bệnh trở thành điểm
quan trọng nhất cho hạng mục lần này,
như vậy, cho Lâm Thị thời gian nghỉ xả
hơi, từ đó lại dùng góc độ chuyên nghiệp
để tiến hành đàm phán, đến lúc đó, Hội
Đông y đưa ra điều kiện có thể là, trong
thời gian giới hạn, có thể đưa ra người
có kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến, sẽ được
lựa chọn, làm vậy, Lâm Thị sẽ có khả
năng rất cao lấy được quyền hợp tác với
chính phủ lần này.
Suy nghĩ của Trương Thác tuyệt đối
không có vấn đề gì cả, về điều này, Lâm
Ngữ Lam cũng muốn giơ ngón tay cái
với anh, chẳng qua, Trương Thác vẫn
còn thiếu kinh nghiệm, làm việc xúc
động, nói chuyện quá mức tuyệt đối, nói
thẳng ra Lâm Thị nắm giữ kỹ thuật chữa
bệnh tốt hơn, lại còn nói các bác sĩ đang
ngồi đây có trình độ không bằng, còn
kéo luôn cả cụ Diêm Lập vào, khiến lần
đàm phán hợp tác này lại rơi vào tình
thế bế tắc một lần nữa.
Nhưng bất kể nói thế nào, trong lòng
Lâm Ngữ Lam vẫn rất vui vẻ, Trương
Thác đã chứng minh anh có lối suy nghĩ
khác người bình thường, từ điều đó cho
thấy, vẫn rất có khả năng đào tạo.
Đối với Trương Thác, tình cảm của Lâm
Ngữ Lam nhiều lần thay đổi, cô là một
cô gái bình thường, chẳng qua bởi vì
những chuyện trải qua khiến cô chôn
sâu trái tim của mình, cô không phải cục
đá không có tình cảm, tuy Trương Thác
nghèo, không có văn hóa, nhưng những
chuyện mà anh làm cho cô, Lâm Ngữ
Lam hiểu được rõ ràng, nói không bị
cảm động thì ngay cả bản thân cô cũng
không tin.
Lâm Ngữ Lam bây giờ, vẫn không thể
tiếp nhận sự thật Trương Thác là chồng
mình, nhưng cũng không còn bài xích
như ban đầu nữa, cô đã dần dần thích
ứng với người đàn ông này.
Các bác sĩ có tiếng trong hội trường,
còn có hai học trò của Diêm Lập, đều tỏ
ra vô cùng phân nộ, bởi vì người thanh
niên trước mặt này thật sự quá kiêu
ngạo.
Coi thường cụ Diêm, đó chính là coi
thường toàn bộ giới y học Hoa Hạ, anh
†a dựa vào cái gì? Anh ta lấy đâu ra tự
†in mà nói ra những lời như vậy?
“Được rồi, đừng ầm ï nữa.” Hội trưởng
Mã vẫn luôn im lặng đột nhiên đưa tay
lên, ngăn cản tiếng quát tức giận của
mọi người, ông ta vẫn dùng sắc mặt
không vui nhìn Trương Thác, mở miệng:

“Anh bạn trẻ, tôi nể tình anh còn trẻ
không hiểu biết, người không biết không
có tội, chuyện ngày hôm nay, Hội Đông y
chúng tôi sẽ không truy cứu anh nữa,
bây giờ, mời Lâm Thị các anh rời khỏi
đây đi, Hội Đông y chúng tôi không chào
đón các anh.”
Hội trưởng Mã vừa dứt lời, chỗ ngồi của
những doanh nhân lập tức vang lên một
tràng âm thanh lớn nhỏ: ‘Ha ha ha, cút
đi! Lâm Thị thật sự là thủ đoạn gì cũng
có thể xài được, tìm một thằng ranh con
không biết trời cao đất rộng gì đến đây
nói những lời này là cố tình muốn làm
chúng ta ghê tởm đúng không?”
“Không sai! Mau mau cút đi, chỗ này
không chào đón các anhI”
“Hội trưởng Mã, các ông cũng nhìn thấy
rồi đấy, đây chính là Lâm Thị, bên ngoài
vẻ vang, bên trong hiểm ác đáng sợ còn
hơn bất kỳ ai khác!”
Tiếng chế giễu nối nhau vang lên.
Đoàn đội tinh anh kia của Lâm Thị có
sắc mặt vô cùng xấu hổ, bọn họ làm
nghiệp vụ chuyên môn, hiểu rất rõ trên
phương diện hợp tác này, chửi bới đối
thủ cạnh tranh có ý nghĩa như thế nào,
tuyệt đối là hành động làm tất cả mọi
người trong giới phải xấu hổ.
“Ha ha.” Trương Thác cười khẽ hai tiếng,
lắc lắc đầu, dạo bước đi về phía cửa lớn
của Hội Đông y: ‘Kiêu căng ngạo mạn
sẽ tự tìm đến hủy diệt, các ông như thế,
thảo nào Hội Đông y Hoa Hạ lại vắng vẻ
như vậy!”
Lâm Ngữ Lam cũng đứng dậy, đi ra khỏi
Hội Đông y.
“Chủ tịch Lâm, làm phiền lần sau, tìm
một người có đầu óc đến đây, vốn dĩ tôi
còn tưởng rằng Lâm Thị các ông ra
được nước cờ hay ho gì, kết quả cuối
cùng lại phát hiện ra một người não tàn,
ha ha ha ha!” Nụ cười trên mặt ông chủ
Hoàng hoàn toàn không che giấu.
Những tiếng nói chế giêu liên tiếp vang
lên, một số doanh nghiệp chưa từng hợp
tác với Lâm Thị trước đây giờ phút này
cũng cảm thấy Lâm Thị quả thực quá ấu
trĩ, xem ra Lâm Ngữ Lam này cũng chỉ là
hư danh, nếu không phải có công lao do
bậc bề trên để lại, làm sao cô có thể hô
mưa gọi gió trong giới kinh doanh này
như vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.