Con Rể Quyền Quý

Chương 865:




Chương 865:





Ngữ Lam thấy cảnh như vậy thì tinh thần trở nên hoảng hốt.





Chuyện xảy ra trên đảo Ánh Sáng cách đây hơn hai mươi ngày vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Trương Thác được người ta gọi là Quân Vương Địa Ngục, đây không phải là trời sinh, cũng không phải may mắn, mà là anh dựa vào sự cố gắng của mình.





Lâm Ngữ Lam còn nhớ rõ ngày đó Trương Thác bị người ta đánh bay trong nháy mắt, chuyện như vậy hẳn là không thể xóa nhòa ở trong lòng người đàn ông này, áp lực anh phải chịu lớn hơn mình nhiều, chỉ là anh chưa bao giờ biểu hiện ở trước mặt mình, anh chỉ lặng lẽ chịu đựng, anh mãi mãi là hình ảnh cợt nhả, không ngay ngắn khi đứng ở trước mặt mình, anh không muốn để áp lực trên người của anh ảnh hưởng tới tâm trạng của mình.





Lâm Ngữ Lam đứng ở bên cửa sổ, cô nhìn Trương Thác trong sân, trong ánh mắt dần dần xuất hiện vẻ si mê, trong lúc vô tình, Lâm Ngữ Lam đã dần dần hãm sâu, say mê vào trong đó.





Đêm lặng lẽ trôi qua.





Khi Lâm Ngữ Lam mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm ở trong phòng Trương Thác, trên người đắp chăn.





Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Lâm Ngữ Lam không biết tại sao mình lại ngủ gật trên cửa sổ, giờ lại nằm ở trên giường, là Trương Thác à.





“Chồng” Lâm Ngữ Lam mơ mơ màng màng gọi một tiếng, không có ai đáp lại, cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ rồi bước ra khỏi giường, đi đến phòng khách, nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ ba mươi phút rồi.





Trên bàn cơm bày một bữa sáng tinh tế, còn được đậy bằng nắp giữ nhiệt, khi mở nắp giữ nhiệt, mùi thơm tỏa ra khiến trái tim Lâm Ngữ Lam tràn đầy sự ngọt ngào, đồng thời, cô liếc mắt thấy tờ giấy Trương Thác để lại trên bàn ăn.





“Vợ, anh có chuyên nên phải đi Sơn Thành, em tự chăm sóc tốt cho mình”





Trên mặt Lâm Ngữ Lam không khỏi nở nụ cười, cô cẩn thận cất tờ giấy đi.





Trong thời gian này, Trương Thác và hai sư huynh sư muội kia đã ngồi máy bay đến Sơn Thành.





Trên đường đi, thanh niên giới thiệu một chút về thị tộc của bọn họ cho Trương Thác.





Đường thị ở Sơn Thành, truyền thừa chủ yếu ở phương diện cơ quan và độc dược, ám khí cũng là sở trường, thanh niên này tên là Đường Minh Tín, sư muội anh ta là Đường Kiều Tư.





“Đường thị? Đường môn?” Trương Thác nhất nghĩ tới môn phái thường hay xuất hiện ở trong tiểu thuyết.





Đường Minh Tín gật đầu: “Là hơi cái bóng của Đường môn, nhưng cũng không hoàn toàn, rất nhiều nguyên mẫu Đường môn được ghi lại trong sách cổ là bắt nguồn ở thị tộc của chúng tôi, chẳng bao lâu sau, Đường thị chúng tôi đã nở mày nở mặt dường nào, ai nhắc tới Đường thị đều có vẻ mặt cung kính, nhưng bây giờ, ây…ˆ Đường Minh Tín nói đến đây thì không dừng được lắc đầu, Đường Kiều Tư bên cạnh Đường Minh Tín cũng lộ vẻ mặt mất mát.





Trương Thác có thể thấu hiểu tâm trạng này của hai người, nếu quả thật giống như lời hai người nói, thì Đường môn được ghi chép trong sách cổ này đều lấy Đường thị làm nguyên mẫu, vậy Đường thị này đã từng huy hoàng dù không bằng Lũng Tây Lý Thị, nhưng cũng không kém bao nhiêu, nhưng bây giờ toàn bộ Đường thị chỉ có một cao thủ ngự khí, vậy thì đúng là hiu quạnh.





Đường Minh Tín đưa Trương Thác tới công ty của anh trước, Trương Thác cũng nhìn thấy tập đoàn Phái Thắng trên danh thiếp của Đường Minh Tín, nói trắng ra là một cửa hàng mặt tiền rộng ba trăm mét vuông, thiết bị lắp đặt rất đơn giản, cụ thể là làm gì thì đúng là Trương Thác không nhìn ra.





Đường Minh Tín nói với Trương Thác, muốn liên hệ với người trong tộc, thì điện thoại cầm tay bình thường sẽ không gọi được với người trong tộc, phải thông qua máy tính để bàn cũ mới có thể, thành viên ở bên ngoài thị tộc muốn trở về thị tộc cũng phải trước một tiếng cho trưởng lão trong tộc.





Thị tộc bình thường, thậm chí là thế gia cổ xưa cũng có tài sản riêng, nhưng Đường thị hiu quạnh đã không còn đủ khả năng hoạt động thị tộc như bình thường, rất nhiều người đều làm việc ở bên ngoài. Nếu tiếp tục như vậy thì tất nhiên thị tộc sẽ dần dần bị thế giới này đồng hóa, một khi như vậy, toàn bộ Đường thị sau một trăm năm kể từ thế hệ cũ của gia tộc sẽ hoàn toàn diệt vong trên danh nghĩa, qua một hai thế hệ nữa thì không còn ai nhớ có một thị tộc Đường thị.





Đường Minh Tín gọi điện thoại xong, anh nói với Trương Thác thị tộc sẽ phái người tới đón bọn họ, theo như bình thường thì đại khái mất nửa ngày.





“Anh Trương, không bằng tôi đưa anh đi dạo ở Sơn Thành trước” Đường Minh Tín đề nghị, trên đường đi, anh ta cũng biết tên của Trương Thác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.