Con Rể Quyền Quý

Chương 822:




Chương 822:



“Này!” Trương Thác gọi một tiếng, nhìn về phía Vị Lai, “Thế nào, có phát hiện gì à?”



“Lão đại” Vị Lai nhìn Trương Thác, “Anh giống như là có hai mạng…”



Vị Lai đem một phần số liệu vừa có được cho Trương Thác, đồng thời cũng chỉ vào biểu đồ hình người, nhìn vào đó Trương Thác thấy rõ ràng luồng khí kia theo từng động tác, từng hô hấp mà phát sinh thay đổi, khi xoay nhanh khi xoay chậm, Chuyển động của luồng khí y hệt với tim của anh, khi tim co thắt thì tốc độ xoay càng nhanh, khi tim căng phồng thì tốc độ xoay càng chậm.



Mà trong bảng phân tích, số liệu chính xác cho thấy số liệu biến hóa của tim và luồng khí này giống nhau y đúc.



“Lão đại, chuyện này nghe thì có vẻ không tin được, nhưng trên thực tế thì luồng khí này giống như đang chủ động thay thế công việc của tim” Không nhìn Trương Thác, Vị Lai nuốt nước bọt, thời điểm nói ra lời này, chính bản thân cô ta còn có tám chín phần không tin nổi, nhưng số liệu lại nói đó là sự thật.



Trương Thác nghe thấy lời của Vị Lai, sắc mặt có chút sợ hãi, trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một luồng khí chủ động thay thế hoạt động của tim, loại chuyện này thật khiến người ta cảm thấy khó nói nên lời.



Vị Lai hỏi Trương Thác, “Lão đại, anh có cảm thấy đau đớn gì không?”



Trương Thác lắc đầu, “Không, ngược lại tôi còn thấy trôi chảy sảng khoái mỗi khi làm hành động nào đó.”



“Trôi chảy sảng khoái?” Vị Lai dùng ánh mắt quái lạ nhìn Trương Thác, cô ta đi tới một bên, kéo mở một gian thí nghiệm, “Lão đại, anh vào đi, dùng hết toàn lực mà chạy nhảy gì đó, em muốn nghiên cứu thử điểm cực hạn của thân thể này ở đâu”



Trương Thác gật đầu, bước vào phòng thí nghiệm.



Vị Lai đóng cửa phòng, sau đó mở miệng, “Lão đại, bắt đầu”



Cả đêm dài, lặng yên không tiếng động trôi qua.



Bạch Trình đã chuẩn bị xong trực thăng, hiện đã dừng trên, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh.



Sáng sớm ngày thứ hai, Trương Thác từ phòng thí nghiệm đi ra, trên người đã thay thành một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng khoan khoái.



Trải qua một đêm, Trương Thác đã hiểu rõ tình trạng thân thể bản thân, những kết luận có được đều khiến anh có chút kinh hãi.



So với Trương Thác trước đây, mọi chức năng của thân thể Trương Thác bây giờ đã tăng trưởng theo cấp số nhân, sức mạnh, lực nhảy cùng lực bộc phát tăng gấp đôi, tốc độ phản ứng cũng tăng gấp đôi so với trước đây, thậm chí ngay cả chỉ số sức chịu đựng của nội tạng và xương cốt cũng tăng lên năm mươi đến tám mươi phần trăm. Tình huống như vậy nếu là anh tự rèn luyện thành thì ít nhất cũng phải mất vài năm.



Đây chỉ là tính đến những phương diện chức năng trong thân thể tăng lên, chứ chưa tính đến luồng khí kia.



Kết quả một đêm khảo nghiệm nói cho anh biết, luồng khí này sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng gì, ngược lại còn giúp anh mạnh mẽ hơn, luồng khí này khi đánh ra ngoài có thể tạo thành lực sát thương cực lớn, khiến tốc độ của Trương Thác càng cao thêm một bậc, chỉ là anh vẫn chưa biết cụ thể phải dùng luồng khí này như thế nào, giống như người ta dùng khí làm đao chém hay dùng để bảo vệ bản thân, Trương Thác vẫn còn đang tìm tòi xem sao, anh trước mắt chỉ biết công kích sẽ có thể hoặc có hoặc không mang theo luồng khí này.



Chỉ là dù vậy cũng đủ khiến Trương Thác mừng rỡ, bất kể thế nào cũng biết được một chút, cụ thể sử dụng thế nào thì từ từ tìm hiểu là được.



Một đêm khảo nghiệm cũng giúp Trương Thác kiểm soát được thân thể, không còn hơi động liền lao đi mấy chục mét, sức mạnh chợt tăng quả thật sẽ dễ khiến người ta mất khống chế.



Trương Thác lên trực thăng, trực thăng từ đảo Ánh Sáng cất cánh rời đi, Bạch Trình đảm đương việc điều khiển, đám người Ferreth cũng không cùng Trương Thác rời đi, trên đảo còn nhiều việc chờ bọn họ giải quyết, Bạch Trình chỉ là thuận đường nên cùng đi với anh.



“Lão đại, quà mừng tôi đã chuẩn bị xong, trước chiều mai sẽ đưa tưới cho chị dâu” Lúc sắp lên trực thăng, Ferreth nói với Trương Thác.



Trương Thác gật đầu một cái.
Chương 823:



Ngày mai là ngày Lâm Ngữ Lam kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Tô, đối với Lâm Ngữ Lam mà nói, đây tuyệt đối là chuyện lớn.



Máy bay bay lên cao mang theo khói trắng rời khỏi đảo.



Ánh Sáng.



Lần này Trương Thác không cần quá cảnh luân chuyển ở đâu nữa, chỉ cần bay thẳng về Tước Thành là được.



Bạch Trình đeo kính mát, trong miệng ngậm xì gà, nhàn nhã ngồi tại vị trí điều khiển.



“Lão đại, anh biết bây giờ bên ngoài nói anh thế nào không?”



“Tôi quản được bọn họ nói gì sao” Trương Thác bĩu môi, “Tôi cũng không tin bọn họ dám nói năng quá phận.”



“Ha ha” Bạch Trình cười lớn, “Chuyện anh vì vợ mà tình nguyện hi sinh cả một hòn đảo đã sớm truyền khắp nơi, nhưng đúng là không ai dám ý kiến gì, dù sao sức mạnh ngày đó của anh quá kinh người.”



“Kinh người sao?” Trương Thác tự giêu, cảnh người thần bí áo đen ngày đó chỉ trong nháy mắt đã khiến anh không thể chống cự vẫn còn rõ rành rành trước mắt anh, từ khi tỉnh lại, Trương Thác vẫn luôn suy nghĩ người đó là ai, chẳng lẽ là những người mà hội trưởng Vương hội đã từng nhắc đến.



Bây giờ đã không cho là mình mạnh nữa, thậm chí cái danh hiệu người mạnh nhất thế kia cũng khiến Trương Thác cảm thấy nực cười, thế giới này quá rộng lớn, người giỏi ắt có người giỏi hơn, quá nhiều kỳ nhân dị sĩ mà anh vẫn chưa gặp phải.



Trương Thác cúi đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống bên dưới là màu xanh của biển cả kéo dài vô tận, khắp nơi đều thần bí khó dò.



Những phát hiện của con người với thế giới này chỉ là một cọng lông nhỏ nhặt, biển khơi u ám, bầu trời rộng lớn, còn có những nơi gọi là tử địa, con người không thể biết rõ rốt cuộc nơi đó có những điều gì.



Đột nhiên một trận sóng lớn xuất hiện bên dưới, Trương Thác chợt thấy rõ nơi giữa cơn sóng là một chiếc thuyền gỗ đang lướt yên ổn, dù đợt sóng có mạnh đến đâu cũng không ảnh hưởng đến con thuyền.



Trên thuyền có một người đang đứng, người nọ chắp tay ngước nhìn bầu trời.



Khi Trương Thác nhìn thấy người nọ, suy nghĩ đầu tiên chính là người này đang nhìn mình.



“Hạ xui gˆ Trương Thác đột nhiên mở miệng.



“Hả?” Bạch Trình phản ứng không kịp, không hiểu tại sao Trương Thác yêu cầu như vậy.



“Hạ xuống” Trương Thác nói lần nữa.



Bạch Trình cũng không hỏi nhiều, điều khiển trực thăng hạ thấp xuống, khi chỉ còn cách mặt biển chừng hai mươi mét, Trương Thác mở cửa trực thăng ra, trực tiếp nhảy thẳng xuống, đáp chính xác vào ngay thuyền gõ.



Lúc rơi xuống, Trương Thác vận khí xuống chân nhằm khống chế đủ lực khi hạ xuống, tránh gây chấn động mà tạo ra ảnh hưởng với con thuyền.



Thuyền gỗ trong con sóng lớn ổn định phiêu bạt, tạo cho người khác một cảm giác ổn định quỷ dị.



Trương Thác cùng người trên thuyền đứng ở hai đầu thuyền, lẳng lặng nhìn nhau.



Trương Thác nhìn đối phương mặc áo gai, đầu đội nón lá.



“Quân Vương Địa Ngục, cậu tới rồi” Thanh âm của đối phương vô cùng bình thản, không pha chút cảm xúc nào.



Nón lá che kín gò má của người này khiến Trương Thác không phán đoán được người này già hay trẻ, thanh âm lạnh lùng vì người nọ vốn không mở miệng nói chuyện mà dùng tiếng bụng.



“Ông đang đợi tôi?” Khóe miệng Trương Thác nhếch lên một nụ cười.



Hình như từ sau khi tiếp xúc với khí vật này, anh thường gặp phải những người cổ quái.
Chương 824:

“Ừ” Đối phương lên tiếng “Tôi đang đợi cậu”

“Chờ tôi làm gì?” Trương Thác nghi ngờ.

“Lập quy tắc” Thanh âm đối phương truyền tới, lúc này sóng xô dữ dội chợt trở nên ôn hòa.

“Quy tắc?” Trương Thác nhướng mày.

“Nửa tháng trước, cậu phá hư quy tắc, không nên ở trước mặt người thường mà sử dựng sức mạnh quá mức như vậy, bất quá nể tình cậu mới vào ngự khí, có thể phá lệ một lần”

Lời của đối phương khiến Trương Thác giật mình.

Ngự khí? Đây là gì? Lòng anh đầy nghỉ ngờ, chẳng lẽ cái gọi là ngự khí này có liên quan với chính khí.

Ngự khí, ngự khí, chẳng lẽ là ngự động khí trong cơ thể?

“Tốt lắm. Quân Vương Địa Ngục, nếu cậu đã ngự khí, có một việc vẫn nên biết, nhận cái này” Người đó từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài ném cho Trương Thác.

Trương Thác đưa tay nhận lấy, trên lệnh bài phẳng phiu góc cạnh là một chữ “Ẩn”.

“Từ hôm nay, cậu là một thành viên của Hội Thần Ẩn”

Người nọ tiếp tục, “Thần Ẩn chỉ có một quy tắc duy nhất chính là không thể dùng khí trước mặt người bình thường, một chút cũng không được, nếu không lần tiếp theo sẽ không còn là những lời cảnh cáo suông vậy đâu”

Người áo gai vừa nói xong thì vung tay, sóng lớn từ mặt biển không ngừng đánh tới thuyền nhỏ, nhưng chỉ nhằm vào chỗ Trương Thác đang đứng, còn chỗ của người kia ngay cả một giọt nước cũng không bắn tới.

Một cái vung tay này của đối phương khiến đôi con ngươi của Trương Thác co lại, Trương Thác hiểu rõ khí có thể khiến thực lực của một người trở nên cường đại, dùng khí để xung động nước biển cũng không phải không có khả năng, chì là yêu cầu trình độ cũng rất cao, với Trương Thác hiện tại thì tuyệt đối không làm được chuyện này.

Trương Thác hít sâu một hơi, năm chặt lệnh bài trong tay, sau đó hai chân khế cong dùng sức nhảy lên chui vào trực thăng phía bên trên, hai chục mét như vậy Trương Thác bây giờ chỉ cần nhảy một cái là được.

Sau khi Trương Thác nhảy lên, những ngọn sóng đập vào thuyền cũng dần tản đi.

Người nọ ngẩng đầu nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm, “Vừa vào ngự khí đã có sức mạnh lớn như vậy, sợ rằng cậu ta có thể đột phá”

Trên trực thăng, Trương Thác nhìn lệnh bài trên tay.

Ngự khí, Hội Thần Ẩn, người áo gai đưa đến cho anh hai tin tức quan trọng.

Trước đó Trương Thác vẫn luôn nghĩ, nếu người xưa đã có thể dùng khí thì làm sao phân biệt được đối phương là mạnh hay yếu, dù sao cũng không thể nhờ người ngoài đến phân định, thân thể rắn rỏi chưa chắc khí đã mạnh.

Hôm nay, cuối cùng anh cũng tìm được một lời giải thích.

Với lại, Hội Thần Ẩn, khó trách trước đây chưa từng nghe ai nhắc đến khí vật này, hóa ra có một tổ chức bí ẩn như vậy.

Ba chữ “Hội Thần Ẩn” này vẫn là lần đầu tiên Trương Thác nghe nói tới, nếu mọi thành viên trong hội đều là cao thủ dùng khí thì đây là một tổ chức mạnh mẽ đến mức nào.

Trương Thác cất lệnh bài vẫn nắm trong tay, anh muốn chờ một cơ hội tốt rồi sẽ điều tra Hội Thần Ẩn này. Lần điều tra này chỉ có thể tự mình thực hiện, nếu giao cho đám người Bạch Trình, có thể sẽ khiến đám người Thần Ẩn phát hiện một chút dấu vết, Trương Thác tự mình thì không sợ, nhưng nếu là đám Bạch Trình thì sợ sẽ không phải là đối thủ của Hội Thần Ẩn.

Bạch Trình thấy Trương Thác cầm một tấm lệnh bài, trở lại trực thăng cũng không nói câu nào nên anh ta cũng lặng thinh, chuyên tâm lái trực thăng. Trực thăng dù đã được Vị Lai đặc biệt cải tiến nhưng bay đến Đại Nam vẫn tốn không ít thời gian.
Chương 825:



Dù sao tốc độ của trực thăng cũng kém xa so với trực thăng chở hành khách, trên đường còn phải ngừng để thêm xăng dầu, cũng may múi đảo Ánh Sáng cũng trễ hơn so với Đại Nam nên Trương Thác cùng Bạch Trình cũng không cần quá vội. Thời điểm rạng sáng tại Tước Thành, Trương Thác cũng đến nơi.



Thời gian đã trễ, Trương Thác cũng không đến nhà họ Tô mà tùy tiện tìm một nơi nghỉ tạm, định sáng mai mới đến nhà họ Tô.



Sau khi Bạch Trình đưa Trương Thác tới thì cũng vì bận rộn mà rời đi ngay.



Sáng sớm hôm sau, nhà họ Tô, Tước Thành.



Tin tức nhà họ Tô muốn đổi gia chủ đã sớm truyền ra ngoài, thời gian đã quyết hôm nay, không ít người có quan hệ không tệ với nhà họ Tô cũng đã tới Tước Thành.



Thời điểm vừa sáng cùng ngày, trước cửa nhà họ Tô đã tự tập không ít người đến chúc mừng.



Tô Du Khanh đặc biệt an bài người tiếp đãi, sẽ không để bất kỳ khách khứa nào thấy mình bị lạnh nhạt.



Lâm Ngữ Lam từ lúc trời còn chưa sáng đã ngồi trước bàn trang điểm để thợ trang điểm làm tóc, lựa chọn quần áo…



“Có cần phải vậy không?” Lâm Ngữ Lam nhìn vào gương, nói với Tô My đứng phía sau, có chút bất đắc dĩ nói.



“Đương nhiên là có rồi cô chủ, đây là đổi gia chủ đó, là chuyện lớn nhất của nhà họ Tô, hôm nay cô là chủ, nhất định khí thế phải lớn hơn tất cả những người khác!” Tô My không do dự gật đầu, tiếp tục nói, “Hơn nữa cô chủ đừng quên, cô là người phụ nữ của Quân Vương Địa Ngục, chẳng lẽ cô muốn bại dưới người phụ nữ khác sao, em nghe nói hôm nay Nam Cung Yến Khanh ngày bé rất thích cậu Trương kia cũng tới, cũng không thể không bằng cô ta được”



Lâm Ngữ Lam vừa nghe được bốn chữ Nam Cung Yến Khanh liền nghĩ đến một dáng người văn nhã. Lúc trước cô ở Tước Thành cũng từng gặp mặt Nam Cung Yến Khanh khi cùng Tô My đến tham gia một buổi tụ họp của các thế gia.



Ấn tượng về Nam Cung Yến Khanh chính là một cô gái rất an tĩnh, khiến người ta yêu thích.



Không biết tại sao Lâm Ngữ Lam vừa nghe có người phụ nữ khác xuất hiện bèn nổi lên chút lo lắng trong lòng, nếu Trương Thác cũng thích một cô gái an tính như thế thì làm thế nào?



Lâm Ngữ Lam hiện tại không phải vì biết thân phận của Trương Thác mà cảm thấy mất lòng tin ở anh, mà cô chỉ càng ngày càng quan tâm anh, một người phụ nữ trước mặt người mình thích sẽ luôn có cảm giác lo được lo mất.



Trước cửa trang viên nhà họ Tô, từng chiếc xe sang trọng nối đuôi tiến tới.



Một chiếc Mercedes s600 ngừng trước cửa trang viên, bố con nhà Giang bước xuống.



Lần trước Trương Thác đánh trọng thương Giang Minh khiến nhà họ Giang không đến tham gia đại hội thế giới ngầm.



Thời gian qua đã lâu, vết thương của Giang Minh cũng đã tạm ổn định, mỗi ngày hắn đều nghĩ tới một màn bị đánh kia, cảm thấy mất thể diện vô cùng.



Hắn đường đường là người thừa kế của nhà họ Giang, lại bị chồng của một kẻ thừa kế bên ngoại của nhà họ Tô đánh?



Chuyện này khiến đám bạn bè của Giang Minh cười đến thiếu chút nữa là tắt thở.



Hơn nữa nội bộ nhà họ Giang cũng rêu rao chuyện này, có người nói bộ dạng hắn như vậy căn bản không xứng với vị trí gia chủ tương lai, chuyện như vậy mỗi lần truyền vào tai Giang Minh càng khiến hắn siết chặt tay, nhanh chóng muốn tìm cơ hội rửa nhục trước mặt mọi người.



Giang Minh chọn ngày nhà họ Tô đổi gia chủ là cơ hội đó.



Dù là hôm nay Lâm Ngữ Lam kia muốn tiếp nhận vị trí gia chủ thì làm sao chứ, nhà họ Tô sao có thể đấu với hắn, hắn muốn cho tất cả mọi người biết Giang Minh hắn không phải ai cũng trêu chọc được.



Giang Minh vừa xuống xe định bước vào cửa thì thấy một chiếc taxi dừng trước cửa nhà.



Giang Minh hứng thú nhìn chiếc taxi, tò mò kẻ nào dám đi taxi tới? Nhà nào lại sa sút tới độ này chứ?
Chương 826:

Khi cửa xe mở ra, Trương Thác từ trên xe bước xuống, Giang Minh không nhịn được mà bật cười, sau đó cất cao giọng, “Hahaha, tôi còn tưởng ai có mặt mũi dám đi xe này tới”

“Ồ?” Trương Thác thấy Giang Minh, tò mò hỏi, “Thương tích nhanh vậy đã khỏi rồi à?”

Lần trước dù Trương Thác không quá nặng tay nhưng thương thế đó cũng đủ khiến Giang Minh dưỡng cả tháng, nhưng bây giờ chỉ mới qua khoảng hai mươi ngày.

Giang Minh nghe lời này thì sắc mặt chợt biến, vết thương của hắn đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Nếu là bình thường Giang Minh khẳng định sẽ yên ổn tĩnh dưỡng thêm mười ngày, nhưng do chuyện lần trước, hắn căn bản không có cách nào yên lòng nghỉ ngơi, chỉ cần đang tĩnh dưỡng thì sẽ nghe có người đàm tiếu mình, vì vậy lần này bất chấp vết thương liền đến báo thù.

Bố của Giang Minh nhìn Trương Thác, hừ lạnh một tiếng, “Chàng trai, đừng quá ngạo mạn, hôm nay cũng không có ai có thể đứng ra cho cậu đâu!”

Lần trước người nhà họ Nhạc cố ý bao che cho Trương Thác, bố của Giang Minh không động thủ, có thể lần này ông ta đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần người này dám cuồng vọng một câu với con trai mình sẽ trực tiếp ra tay dạy dõ, dù là người của nhà họ Nhạc tới thì cũng không thể nói gì.

Trương Thác nghe được lời của bố Giang Minh, bĩu môi không thèm để ý tới, nếu như là nửa tháng trước, bố Giang Minh khiêu khích như vậy hẳn anh đã xông lên đánh một trận.

Có thể một trận chiến tại đảo Ánh Sáng, cùng với sự xuất hiện của Hội Thần Ẩn và người áo đen thần bí đã khiến Trương Thác có mắt nhìn cao hơn rất nhiều. Trong mắt anh bây giờ đã không còn để ý những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như vậy nữa.

Huống chỉ hôm nay là ngày Lâm Ngữ Lam thừa kế chức vị gia chủ, Trương Thác cũng không muốn gây chuyện, anh không nói gì với bố con họ Giang nữa mà trực tiếp bước vào cửa.

Hai bố con kia thấy Trương Thác vậy bèn cho là anh sợ hãi, khinh thường nhìn anh, cũng bước vào nhà.

Giờ phút này, bên trong nhà họ Tô đã có không ít người, chỉ là không có mấy gia tộc lớn, chỉ là những gia tộc nho nhỏ.

Những vị khách kia tụm ba tụm năm một chỗ thảo luận gì đó.

“Nghe chuyện kia chưa?”

“Tất nhiên là rồi”

“Tôi còn chưa nói mà cậu biết là chuyện gì?”

“Phí lời, nhất định là chuyện của đảo Ánh Sáng, nghe nói một vị vua của đảo Ánh Sáng phản bội muốn dùng mấy trăm phi cơ chiến đấu nhấn chìm đảo, kết quả bị Quân Vương Địa Ngục đưa người đến đánh bại toàn bộ, quá kinh khủng!”

Một vài tin tức bị thổi phồng từ vài tin đồn bậy bạ.

Trận chiến đảo Ánh Sáng, Trương Thác dù lấy sức một mình anh để thay đổi toàn cục nhưng cũng không kinh khủng đến một mình phá hủy mấy trăm phi cơ chiến đấu như vậy, cỡ một trăm chiếc thì vẫn có.

“Mấy người nói xem thân phận Thập Vương cao quý như vậy, sao lại tự dưng phản bội?” Có người tò mò hỏi.

“Còn có thể là gì, tranh chấp tình yêu thôi!” Một người hai †ay ôm ngực, bày ra dáng vẻ cái gì cũng biết.

Lời này vừa xong, mọi người đều tò mò nhìn qua, cả Trương Thác cũng nhìn qua một cái.

Người nọ thấy một câu của mình thu hút nhiều người như vậy liền đắc ý, cố ý ho khan một cái, sau đó nhỏ giọng nói, “Nói cho các người biết, lần này đại chiến đảo Ánh Sáng, gia chủ của nhà lão đại của em hai của chị dâu anh họ tôi tận mắt nhìn thấy, ngươi có biết người phản bội là người có nhẫn Vương ngũ sắc, là ma nữ mị hoặc Tăng Thiên Á không! Vậy thì tuyệt đối là người đẹp, nói là tiên nữ hạ phàm cũng không quá đáng, cô ta phản bội đảo Ánh Sáng bởi vì Quân Vương Địa Ngục tìm vợi”

“Không thể nào?” Có người không tin, trận chiến kia điều động mấy trăm phi cơ chiến đấu, đánh một trận long trời lở đất như vậy chỉ vì một người phụ nữ ghen tuông?

“Sao lại không” Người nọ bĩu môi, thấy có người hoài nghi bèn có chút tức giận, “Nói cho ngươi biết, trước khi khai chiến, Tăng Thiên Á đã từng kêu gọi Quân Vương Địa Ngục đầu hàng, nếu hắn đồng ý giải trừ hôn ước với vợ hắn, Tăng Thiên Á sẽ rút lui toàn bộ phi cơ chiến đấu, nếu không giết sạch người trên đảo!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.