Con Rể Quyền Quý

Chương 779:




Chương 779:





Vừa dứt lời, cả người Áo Liệt Vương đã biến thành ảo ảnh, xông về phía Trương Thác.





“Hỗn xược!” Vị Lai khẽ quát một tiếng, ngón thay cô ta quẹt một đường trên màn hình máy tính, một giây sau, dưới chân cô ta nhảy ra một pháo đài nhỏ lấp lánh ánh bạc, pháo đài lập tức ngắm thẳng vào Áo Liệt Vương.





Vị Lai lúc này cho người khác một cảm giác như lron Man trong các bộ phim của Marvel, không lúc nào là không có những công nghệ hiện đại vây quanh.





Trương Thác vươn tay ra, ý bảo Vị Lai không được manh động, anh nhìn Áo Liệt Vương đang ngày càng gần mình, vươn chân dùng lực đạp lên mặt đất, cả người lùi về sau rất nhanh.





Động tác này khiến trong lòng Trương Thác dâng lên một cảm giác kì dị khó hiểu, nếu chỉ dùng một từ để hình dung, thì đó chính là, phiêu!





Một động tác như vậy, Trương Thác sớm đã làm qua rất nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ có cảm giác giống như hôm nay, cảm thấy toàn thân rất nhẹ nhàng phiêu đãng, vô cùng bay bổng, tốc độ cũng nhanh hơn ngày trước không ít, điều này khiến trong lòng Trương Thác có chút nghi hoặc, đây là chuyện gì vậy?





Áo Liệt Vương không hề có nhiều suy nghĩ như Trương Thác, hắn lao đến đánh nhưng không trúng phát nào, lại một lần nữa vươn tay ra, trong lúc hắn vươn tay ra khỏi chiếc áo choàng, có thể nhìn thấy cánh tay của Áo Liệt Vương giống như một khúc gỗ xơ xác, vô cùng rợn người.





Trương Thác hít sâu một hơi, tung một quyền ra, khoảnh khắc anh đánh ra một quyền này, cảm giác kì quái đó lại ập đến, Trương Thác phát hiện, bên trên nắm đấm của mình dường như có một luồng khí vô hình hội tụ lại, cảm giác này giống như lúc anh vừa uống thuốc xong thì tung nắm đấm vậy, chỉ có điều sức lực đã nhỏ hơn vô số lần.





Phát hiện này khiến trái tim Trương Thác vui vẻ, lẽ nào, anh đánh bậy đánh bạ lại nắm giữ được khí rồi?





Vốn dĩ, Trương Thác muốn một quyền đánh tan Áo Liệt Vương, để có thể về nghỉ ngơi sớm, nhưng có được phát hiện này rồi, Trương Thác lại không muốn đánh bại Áo Liệt Vương quá nhanh, với thực lực của Áo Liệt Vương, vừa hay có thể trở thành đối tượng luyện tập của anh, không quá mạnh mẽ, cũng không quá yếu ớt.





Áo Liệt Vương cảm nhận được một quyền đánh đến này của Trương Thác không đau không ngứa, hắn nhẹ nhàng cản lại, kết quả như vậy khiến trong lòng hẳn cười lạnh, quả nhiên, cái người gọi là Quân Vương Địa Ngục này, đã sắp trở thành cây đèn cạn dầu rồi!





Áo Liệt Vương điên cuồng xuất chiêu về hướng Trương Thác, đôi tay như khúc gỗ khô khốc của hắn lại mang theo một sức mạnh lo lớn.





Đối với công kích của Áo Liệt Vương, ban đầu Trương Thác còn tránh né, anh phát hiện, đó thật sự không phải ảo giác, cả người anh thật sự trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trước đây phải mất rất nhiều sức mới có thể làm được động tác này, mà bây giờ lại có thể nhẹ nhàng làm được, nhưng rõ ràng, đoạn thời gian gần đây anh không hề luyện tập gì cả, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ?





Trương Thác cũng đánh ra một quyền một cước, anh phát hiện, lúc tung quyền thứ nhất ra, trên bề mặt nắm đấm có bao trùm một luồng khí không phải là ngẫu nhiên, bây giờ mỗi một nắm đấm hay một cước của anh đều có luồng khí này, mặc dù không có lực sát thương quá lớn, nhưng trên một phương diện nào đó mà nói, đây chính xác là sự đột phá!





Quá mười chiêu, Trương Thác thu nắm đấm lại, nắm đấm chuyển thành hai ngón tay, anh học cách xuất chiêu của ông lão ở Chi Lăng ngày trước.





Cái ông lão ấy, mười mấy năm chỉ luyện một kiếm, một kiếm chỉ luyện một chiêu, mà một chiêu này, lại bằng với toàn bộ thực lực của anh, là chiêu mạnh nhất của anh, cũng là chiêu yếu nhất, một kiếm này vừa tung ra, khiến tim Trương Thác đập rất nhanh, anh muốn làm, chính là học cách phát lực của đối phương, thời gian gần đây cứ rảnh rỗi anh lại học cách bắt chước động tác đó, đến bây giờ cũng đã nắm bắt được một hai phần rồi.





Đánh đã qua hơn trăm chiêu rồi, Áo Liệt Vương càng đánh, trong lòng càng hưng phấn, bởi vì hắn phát hiện, Satan quả thực yếu ớt hơn rất nhiều so với ngày trước, quả nhiên lời đồn là sự thật! Nếu mà! Nếu mà đêm nay hắn có thể chém được cái đầu của Satan, vậy thì tuyệt đối là lập được đại công! Nghĩ tới tổ đội sẽ thưởng cho hắn, Áo Liệt Vương không nhịn được mà ngẩng mặt lên trời thét một tiếng dài.





“Satan, chịu chết đi!” Áo Liệt Vương gào lên một tiếng, hai tay bật ra, muốn bắt lấy phía bả vai Trương Thác.





Đối diện với chiêu này của Áo Liệt Vương, Trương Thác không hề hoảng loạn, thân hình anh lùi về sau, chỉ với chiêu này, Trương Thác có thể dễ dàng tránh được trước khi thân hình chưa biến đổi, càng không cần nhắc đến bây giờ nữa.





Ngay lúc Trương Thác muốn trốn tránh, một luồng mệt mỏi nặng nề như sóng lớn trên biển ập đến với Trương Thác, ngay lúc này, Trương Thác chỉ cảm thấy đầu óc mê man đi, đến cả động tác trên người cũng chậm đi mấy phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.