Con Rể Quyền Quý

Chương 753:




Chương 753:





Lâm Ngữ Lam lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Trương Thác, đành phải đi đến bên cạnh Trương Thác ngồi xuống. Tô My đi cùng Lâm Ngữ Lam, trừng Trương Thác: “Anh có ý gì hả?





Ngồi một mình chính giữa là sao?”





Trương Thác trợn trắng mắt: “Tôi muốn ngồi đâu kệ tôi”





Nếu là bình thường, Tô My dám ăn nói như thế với Trương Thác thì Trương Thác đã sớm cho một cái tát. Nhưng hiện giờ Tô My chính là người hầu của Lâm Ngữ Lam.





“Được rồi, ngồi xuống trước đã” Lâm Ngữ Lam lên tiếng.





Lâm Ngữ Lam cũng không chán ghét Trương Thác, chẳng qua là muốn dần dần kéo xa khoảng cách với Trương Thác mà thôi.





Máy bay cất cánh. Lâm Ngữ Lam ngồi ở vị trí gần cửa sổ.





Sau khi máy bay bay được một khoảng thời gian, Lâm Ngữ Lam cứ cảm thấy là lạ, quay sang thì thấy Trương Thác cứ nhìn chằm chằm vào mình.





“Anh nhìn tôi làm gì?” Lâm Ngữ Lam cố ý lộ vẻ bất mãn.





“Hả?” Trương Thác nghi hoặc: “Anh đang ngắm mây ngoài trời mà”





Nói vớ vẩn như thế này, ngay cả con nít cũng không tin.





Lâm Ngữ Lam dứt khoát cầm miếng che mắt đội lên, tựa vào ghế chợp mắt.





Máy bay bay trên bầu trời, mây trắng chợt lóe mà qua.





Lâm Ngữ Lam đeo tai nghe, lắng nghe tiếng nhạc châm chậm thư giãn, khiến cả thân thể trầm tĩnh lại. Lâm Ngữ Lam thở dài một hơi, mấy ngày nay ngày nào cô cũng bận rộn đủ loại xã giao, tâm thần vô cùng mỏi mệt, đã lâu không được thoải mái như lúc này. Trước khi cất cánh, Lâm Ngữ Lam đã liên lạc với Mễ Thanh. Lúc này Mễ Thanh đang ở Paris. Hai người đã hẹn nhau tối nay sẽ hưởng thụ bữa tiệc kiểu Pháp.





Khi Lâm Ngữ Lam đang định thả lỏng, nghỉ ngơi một lát thì bỗng cảm thấy một cái đầu ngả lên vai mình. Lâm Ngữ Lam không cần xem cũng biết cái đầu đó là của ai. Lúc này Trương Thác hô hấp đều đều, tựa vào vai Lâm Ngữ Lam ngủ thiếp đi.





Lâm Ngữ Lam tháo che mắt ra, định đánh thức Trương Thác. Nhưng khi thấy Trương Thác không tự chủ lộ ra nụ cười, bàn tay của cô dừng lại giữa chừng. Lâm Ngữ Lam đột nhiên ý thức được một vấn đề, đêm qua anh ngủ ở đâu?





Phòng khách sạn đều kín người, anh lấy thân phận là chồng mình tới đây, chẳng lế suốt đêm qua anh đều ngồi trong đình nghỉ mát?





Nghĩ tới đây, trái tim Lâm Ngữ Lam lại cảm thấy đau đớn.





Cô chậm rãi bỏ tay xuống, cẩn thận điều chỉnh thân thể của mình để Trương Thác tựa vào thoải mái hơn. Lâm Ngữ Lam lại đeo miếng che mắt, gỡ tai nghe ra. Tiếng hít thở đều đặn của người đàn ông bên cạnh chính là thanh âm êm tai nhất trên thế giới đối với cô. Sau chuyến đi nước Pháp này, có lẽ mình sẽ không còn được nghe thấy thanh âm khiến cô yên lòng này nữa.





Dần dà, Lâm Ngữ Lam cũng chìm vào giấc ngủ.





Mười tiếng đối với một số người thì chỉ cần chợp mắt sẽ trôi qua. Nhưng có những người lại không tài nào ngủ nổi, cảm thấy mười tiếng này vô cùng nhàm chán giày vò. Khi Lâm Ngữ Lam mở mắt ra thì phong cảnh ngoài cửa sổ vẫn là trời xanh mây trắng, không hề thay đổi. Lâm Ngữ Lam nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, trong lòng cả kinh, đã trôi qua sáu tiếng, tính cả thời gian cất cánh thì còn ba tiếng nữa, máy bay sẽ hạ cánh xuống Paris.





Lâm Ngữ Lam cảm thấy vai mỏi nhừ, quay sang thì thấy Trương Thác vẫn còn tựa vào vai mình ngủ. Đột nhiên, đầu của Trương Thác lăn xuống vai Trương Thác, ngã vào trước người cô. Lâm Ngữ Lam có thể cảm nhận được sự khác thường, cô không khỏi đỏ mặt, vô thức nhìn chung quanh, phát hiện không ai chú ý tới mình, mọi người hoặc là ngủ say, hoặc là đang làm việc riêng, ngay cả Tô My cũng đeo miếng che mắt, đang ngủ say.





Lâm Ngữ Lam muốn đỡ Trương Thác dậy, nhưng không đành lòng, sợ quấy rầy tới giấc ngủ của Trương Thác. Chung quy tới giờ mà anh vẫn ngủ thì chắc chắn là buồn ngủ lắm.





Lâm Ngữ Lam hơi nghiêng người, cho Trương Thác năm trên người mình được thoải mái hơn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, vừa ngượng ngùng lại vừa ngọt ngào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.