Con Rể Quyền Quý

Chương 75:






Dưới cái nhìn chăm chằm của Lâm Ngữ Lam,
Vương Vỹ chợt cảm thấy hoảng hốt.
Lâm Ngữ Lam mở miệng, giọng nói trong trẻo
vang lên: “Viên chức của công ty, Vương Vỹ, lúc
đầu là Phó trưởng phòng của bộ phận hậu cần,
giả mạo thành viên của hội đồng quản trị, tham
gia quyết sách quan trọng hội đồng quản trị, còn
thay đổi hướng quyết sách cuối cùng của hội
đồng quản trị. Vụ án này đã được báo cảnh sát,
chẳng mấy chốc sẽ có cảnh sát đến tiếp nhận
điều tra chuyện này.”
“Lâm Ngữ Lam, cô bớt nói nhảm đi!” Lúc Lâm
Ngữ Lam còn chưa nói xong, Vương Vỹ đã hét to:
“Tôi vốn chính là thành viên của hội đồng quản trị,
cái gì gọi là giả mạo?”
“Anh là thành viên của hội đồng quản trị?” Trên
mặt Lâm Ngữ Lam lộ vẻ nghi ngờ, cô nhìn luật sư
Hồ, hỏi: “Luật sư Hồ, phiền nói lại điều kiện cần
thiết để trở thành thành viên của hội đồng quản
trị”
Luật sư Hồ cười gượng một tiếng: “Điều kiện cần
thiết trở thành thành viên của hội đồng quản trị là
có ít nhất 1% cổ phần công ty của Lâm Thị.”
Lâm Ngữ Lam gật đầu, nhìn Vương Vỹ: “Nghe thấy
chứ? 1% cổ phần của công ty, xin hỏi ngài Vương

Vỹ, trên danh nghĩa của anh có 1% cổ phần Lâm
Thị không? Nói cách khác, có cổ đông nào giao
quyền để anh tham gia hội đồng quản trị giúp
người đó rồi hay chưa?”
Vương Vỹ căn chặt răng không nói gì, vì anh ta
biết Lâm Ngữ Lam nói không sai, mình thật sự
không có cổ phần của Lâm Thị.
Lúc trước Lâm Chính Nam chia cho bốn đứa cháu
mỗi người 5% cổ phần công ty Lâm Thị. Nhưng
lần trước vì lấy lòng Trình Khuông, Vương Vỹ đã
tặng hết cổ phần trong tay ra ngoài. Anh ta bây
giờ thật sự không phải cổ đông của Lâm Thị!
Nhưng sao Lâm Ngữ Lam lại biết chuyện này!
Lâm Ngữ Lam thấy Vương Vỹ không đáp lời thì
mỉm cười nói tiếp: “Viên chức Vương Vỹ giả mạo.
thành viên của hội đồng quản trị. Hơn nữa lúc ép
tôi từ chức Chủ tịch, số phiếu của hội đồng quản
trị cũng không vượt qua một nửa. Cho nên Lâm
Ngữ Lam tôi vẫn là Chủ tịch của Lâm Thị, viên
chức Vương Vỹ giả mạo Chủ tịch Lâm Thị, ký hợp
đồng bất bình đẳng với các công ty khác, cố ý tạo
thành tổn thất tài vụ cho công ty. Sau khi bên điều
tra kinh tế tra rõ sẽ nghiêm trị hành động này. Cái
này chính là chuyện thứ hai của cuộc họp cổ đông
khẩn cấp.”
Lâm Ngữ Lam vừa dứt lời, hơn mười cảnh sát
mặc đồng phục đã ùn ùn kéo vào từ bên ngoài, đè
thẳng Vương Vỹ tại chỗ ngồi, không cho anh ta
nhúc nhích.
“Buông ra! Buông tôi ra!” Vương Vỹ hất tay của hai
cảnh sát ra như nổi điên: “Lâm Ngữ Lam, cô đúng
là độc ác, tôi không hề giả mạo Chủ tịch của Lâm
Thị. Trên thỏa thuận có ghi rõ, khi số phiếu ngang
bằng có thể để các thành viên của hội đồng quản
trị chọn ra Chủ tịch đại diện.”
“Vương Vỹ, anh không nghe thấy lời của tôi ư? Tôi
nói, người muốn tôi từ chức Chủ tịch không có
vượt qua một nửa, tôi vẫn là Chủ tịch, Chủ tịch đại
diện ở đâu ra chứ!” Giọng nói của Lâm Ngữ Lam
chợt trở nên lạnh lẽo, quét nhìn bốn phía: “Khi nãy,
ngoài những người đã bỏ phiếu, ai ủng hộ Lâm
Ngữ Lam tôi tiếp tục làm Chủ tịch của Lâm Thị
phiền giơ tay!”
Lâm Ngữ Lam dứt lời, thành viên hội đồng quản trị
khi nãy không tỏ thái độ đều không chút do dự giơ
†ay phải lên, tình hình bây giờ, cho dù kẻ ngốc
cũng có thể thấy rõ ràng.
Lâm Chính Nam chuyển nhượng toàn bộ cổ phần
trong tay cho Lâm Ngữ Lam, bây giờ còn đặc biệt

xuất hiện chống lưng cho cô, sao bọn họ có thể
không biết nên lựa chọn thế nào chứ?
‘Tổng cộng có năm cổ đông đều giơ tay, cộng
thêm Lâm Ngữ Lam thì có sáu người.
Vương Vỹ nhìn tình huống này, trên mặt lộ vẻ vui
mừng: “Lâm Ngữ Lam, đều là sáu phiếu!”
“Vậy sao?” Lâm Ngữ Lam nhíu mày.
“Tôi cũng đồng ý để cô Lâm Ngữ Lam tiếp tục làm
Chủ tịch của Lâm Thị.” Một giọng nam vang lên
ngoài phòng họp.
‘Vào khoảnh khắc Vương Vỹ nghe thấy giọng nói
đó, sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta nhìn chằm
chằm ngoài cửa lớn, mắt mở trừng trừng nhìn
đồng bọn hợp tác của mình là Trình Quảng đang
cầm một tài liệu về quyền cổ phần đi đến.
“Trình Quảng tôi có 5% cổ phần của Lâm Thị, là
một thành viên trong hội đồng quản trị, tôi đồng ý
để cô Lâm Ngữ Lam tiếp tục làm Chủ tịch của
Lâm Thị!”
Khóe miệng Lâm Ngữ Lam vẽ một đường cong
quyến rũ: “Bây giờ đủ bảy phiếu rồi.
Lúc Vương Vỹ nhìn thấy Trình Quảng xuất hiện thì
đã cảm thấy không ổn, còn bây giờ thì đã mặt
xám như tro tàn. Anh ta nhìn chằm chằm Lâm
Ngữ Lam: “Họ Lâm kia, cô hãm hại tôi! Ngay từ
đầu cô đã chuẩn bị trước rồi đúng không!”
“Đúng!” Lâm Ngữ Lam không hề phủ nhận: “Từ
khoảnh khác tôi biết anh đến chỗ ông nội hãm hại
Trương Thác, những thứ này đã được chuẩn bị
cho anh rồi, thích không hả, anh họ của tôi?”
“Cô! Cô! Cô!” Vương Vỹ tức giận chỉ vào Lâm Ngữ
Lam, lớn tiếng gào thét: “Tiện nhân này, cô sẽ
không được chết tử tế đâu! Lâm Ngữ Lam, sớm
muộn gì cũng có một ngày tôi khiến cô phải chết!”
“Dẫn đi!” Cảnh sát đi tới nhíu mày ra lệnh, áp giải
Vương Vỹ đi.
Trong quá trình Vương Vỹ bị áp giải vẫn rống thét,
còn có cả tiếng khóc thảm thiết.
Lúc này, ánh mắt người trong phòng họp nhìn Lâm
Ngữ Lam đều hơi khác thường. Trước đây, bọn họ
chỉ cảm thấy người phụ nữ này có năng lực kinh
doanh, bọn họ vấn luôn cho răng Lâm Ngữ Lam là
cô gái nhỏ dễ bắt nạt.
Mà bây giờ không ai dám nghĩ như vậy nữa, anh
họ của mình cũng nói đối phó thì đối phó, người
như thế, không dễ chọc vào.
Lâm Chính Nam đứng trước cửa phòng họp thở
dài một tiếng, cũng không nói cái gì. Ông cụ
không cảm thấy Lâm Ngữ Lam quá đáng, vì cách

Vương Vỹ làm đã chạm vào giới hạn rồi, nó muốn
lật đổ cả Lâm Thị. Nhưng dù nói thế nào Vương
Vỹ cũng là cháu ngoại của Lâm Chính Nam, nhìn
thấy cháu ngoại của mình như thế, nhìn thấy
người một nhà vốn nên hòa thuận thành như kẻ
thù, sao Lâm Chính Nam có thể vui vẻ được chứ,
lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt mà!
Lâm Ngữ Lam nhìn bóng dáng hơi cô đơn của ông
nội, tỏ vẻ xin lỗi.
Lâm Chính Nam khe khẽ lắc đầu với cô.
Chuyện xảy ra ở Tập đoàn Lâm Thị, Trương Thác
cũng có thể đoán được sơ sơ. Nhưng anh không
hề quan tâm, anh tin với bản lĩnh của Lâm Ngữ
Lam, chỉ một Vương Vỹ không thể gây ra sóng gió
gì được. Anh đang xách quần áo mới mua, vui vẻ
bước ra ngoài trung tâm thương mại, trong đầu đã
nghĩ đến cảnh mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lâm
Ngữ Lam ở công ty.
Chỉ cần nghĩ đến Lâm Ngữ Lam, trái tim Trương
Thác sẽ như trở về năm mười sáu mười bảy tuổi,
nghĩ đến người mình thầm thích, tim sẽ đập thình
thịch, nghĩ đến sắp có thể gặp mặt cô, khóe
miệng sẽ vô thức nở nụ cười.
Khi Trương Thác chuẩn bị ra khỏi trung tâm
thương mại, đột nhiên nghe thấy loa phát thanh
vang lên.
“Thông báo, thông báo, ai là bác sĩ mong nhanh
chóng chạy tới cửa tây, ở đó có một người bị bệnh
cần trợ giúp!”
“Thông báo, thông báo, ai là bác sĩ mong nhanh
chóng chạy tới cửa tây, ở đó có một người bị bệnh
cần trợ giúp!”
Loa phát thanh không ngừng vang lên, hơn nữa
còn có thể nghe ra giọng điệu lo lắng của người
phát thanh.
Trương Thác nhìn qua, chỗ mình đang đứng bây
giờ không phải khu phía tây sao? Nhìn về phía cửa
tây, ở đó có một đám người đang vây quanh.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.