Con Rể Quyền Quý

Chương 740:




Chương 740:





Trương Thác nhìn số điện thoại, là Lâm Xung.





“Được rồi, không nói với cậu nữa, tôi lại phải nghe một cuộc điện thoại rồi” Trương Thác tắt trò chuyện với Bạch Trình, sau đó chuyển sang nghe điện thoại của Lâm Xung.





Điện thoại vừa được kết nối, trong điện thoại liền truyền tới âm thanh khóc la của Lâm Xung: “Em rể, em mau tới Sắc Nguyệt đi, những người này, những người quá vô liêm sỉ rồi!”





Trương Thác còn nghe thấy âm thanh binh binh loảng xoảng trong điện thoại.





“Chờ chút, tôi lập tức đến.”





Trương Thác rời khỏi Nhất Lâm sau đó gọi xe tới quán bar Sắc Nguyệt.





Thời gian hiện tại mới chỉ là hơn mười hai giờ trưa, toàn bộ quán bar phố đều chưa có người nào.





Xa xa, Trương Thác nhìn thấy cửa quán bar Sắc Nguyệt mở rộng, bên trong là một đống hỗn loạn.





Trương Thác bước vào cửa liền thấy có hơn ba mươi người đang đứng trong quán bar, đều là người trẻ tuổi, tay câm đồ của quán bar Sắc Nguyệt không ngừng đập xuống đất, bàn ghế bên trong bị đập khắp nơi, tủ rượu, ban nhạc, bao gồm cả đèn treo, tất cả đều bị đập nát.





Lâm Xung và đám người bang Lam Diệp đều đứng ở một bên, hơn năm mươi người, trên mặt mỗi người đều có thể nhìn thấy vết bầm tím rõ ràng.





“Chuyện gì thế này?” Trương Thác bước vào cửa, quát lớn một tiếng.





Tiếng quát này của Trương Thác, giống như sấm sét vang dội, làm cho đám người đang đập đồ trong quán bar không khỏi dừng động tác trên tay lại, nhìn về phía anh.





Đám Lâm Xung đứng trong góc, vừa nhìn thấy Trương Thác liền giống như nhìn thấy cứu tinh, thở ra một hơi nhẹ nhõm.





“Em rể, em cuối cùng cũng đến rồi.” Lâm Xung một phen nước mắt nước mũi chạy tới.





Trương Thác nhìn một cái, hỏi: “Các người bị bọn họ đánh thành như vậy à?”





Hơn năm mươi đánh với hơn ba mươi người, có thể nói nhân số chiếm ưu thế gấp đôi, kết quả hiện tại đám Lâm Xung bên này tất cả đều bị đánh cho bay màu, trái lại bên kia chỉ có hơn ba mươi người, một chút chuyện cũng không có.





Lâm Xung cùng với đám người bang Lam Diệp ngượng ngùng gật đầu, cũng cảm thấy rất xấu hổ.





Ánh mắt Trương Thác nhìn về phía hơn ba mươi người kia, nhíu chặt mày lại, sắc mặt càng khó coi hơn, hơn ba mươi người này có vài tên Trương Thác đã gặp qua ở Lý gia Thôn, đều là thôn dân của Lý gia thôn.





Trương Thác nói với đám người này: “Các người đập đồ của chúng tôi như vậy, e rằng có chút không thích hợp lắm nhỉ?”





“Thôi đi, các người bắt nạt chúng tôi là người thật thà, quán bar này ăn lừa của chúng tôi, không đập các người thì đập ai?” Một gã thôn dân nói.





“Cái gì mà lừa tiền của các người?” Lâm Xung vừa nghe thấy thế liền nhịn không được nói: “Các người tự mình đến uống rượu còn nói chúng tôi lừa tiền các người là sao?”





Thôn dân Lý gia thôn bĩu môi nói: “Một chai bia các người đòi bốn mươi năm nghìn, trong thôn chúng tôi có chín nghìn một chai, các người không lừa tiền bọn tôi thì là cái gì?”





“Đồ của quán bar chúng tôi đều đã niêm yết giá, các người gọi rượu nước trong thực đơn, kết quả lại nói chúng tôi lừa tiền?” Lâm Xung tức giận, anh ta là lần đầu tiên gặp phải loại người này.





Thôn dân Lý gia thôn nhún vai: “Tôi chưa từng đi học, lại không biết chữ, các người không nói cho tôi biết, đây chính là lừa tiền tôi, lừa tiền tôi thì tôi đánh các người”





Ở đây, cho dù là kẻ ngốc cũng đều có thể nhận ra, đám người Lý gia thôn này, hiển nhiên là đến đây gây chuyện.





Trương Thác nhíu nhíu mày: “Nếu cảm thấy bị quán bar lừa tiền, anh có thể tìm cảnh sát tố cáo, anh hiện tại đập đồ ở đây, chính là vi phạm pháp luật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.