Con Rể Quyền Quý

Chương 715:




Người phụ nữ trung niên đó từ từ bỏ kính râm xuống, lắc đầu một cái thì thấy được hai mẹ con Thu Vân.





Bà ta giả vờ kinh ngạc rồi nói: “Ái chà mọi người đều đến rồi à? Từ khi nào mà xe buýt cũng đi nhanh như thế rồi nhỉ? Tôi đi BMW tới đây cũng tốn thời gian lắm, đây chính là xe trị giá gần một tỷ đó, đủ cho các người ngồi xe buýt cả đời.





“Anh Trương, đây chính là họ hàng của mẹ” Thu Vân nói nhỏ với Trương Thác. Cô ấy không gọi đối phương là bác gái, bởi vì cô ấy hận thấu xương tủy đối với loại người lừa gạt mình. Bố cô trở nên như bây giờ cũng là do loại họ hàng này hại.





Trương Thác gật đầu, không cần Thu Vân nói anh cũng có thể nhận ra.





Mẹ của Thu Vân nhìn chằm chằm vào chị cả của mình, mặc dù bà ấy rất muốn chất vất là xe ở đâu ra nhưng cuối cùng cũng chỉ nhịn xuống: “Nếu như chúng tôi không bị lừa thì cũng có thể mua được chiếc xe này.





“Nghe hay thật đấy” Bà ta cười một tiếng rồi nói: “Chính các người ngu thì còn trách được ai bây giờ?”





“Nếu như không phải do bà thì sao chúng tôi lại bị lừa được chứ?” Thu Vân không nhịn được mà lên tiếng.





“Nói như tôi đây lừa tiền của các người ấy” Bác gái của Thu Vân lườm liế nói này, da mặt của hai người cũng dày thật đấy, anh cả chỉ tùy tiện mời một chút mà thôi, vậy mà hai người lại tới thật à? Nơi như khách sạn này là chỗ mà hai người có thể đi vào chắc? Cẩn thận làm dơ đường của người ta: Thu Vân vừa định mở miệng thì Trương Thác đã võ vai cô, ra hiệu cho cô yên tâm đừng vội. Anh đi lên trước rồi mở miệng nói: “Có câu nói là hoàng thượng chưa vội thái giám đã gấp, hay là để tôi đi tìm quản lý ở đây tới để hỏi xem chúng tôi có được đi vào không nhé?”





“Cậu là ai?” Bác gái của Thu Vân nhìn Trương Thác với vẻ mặt khinh thường.





“Đây là bạn trai của con gái tôi” Mẹ của Thu Vân nói với vẻ kiêu ngạo, lúc đi tới đây bà ấy đã hỏi tình trạng bản thân của Trương Thác. Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo mình mở một công ty nhỏ, thu nhập mỗi tháng cũng không tệ lắm.





Trong suy nghĩ của mẹ Thu Vân thì Trương Thác còn trẻ thế đã có công ty của riêng mình là rất thành công rồi, sau này chắc chắn sẽ còn giỏi hơn cả anh cả của mình nữa. Con gái bà ấy tìm được một người đàn ông như thế đúng là rất tốt.





“Ồ? Một thằng lông nhông à?” Dì cả của Thu Vân lườm liếc rồi nói: “Miệng lưỡi bén nhọn thật đấy, hi vọng lát nữa cậu có thể tiếp tục như vậy”





Dì cả của Thu Vân nói xong thì đi vào khách sạn. Bà ta biết rõ rằng một khi con của anh cả nhìn thấy một nhà Thu Vân thì chắc chắn sẽ châm chọc khiêu khích, đến lúc đó bọn họ sẽ phải mất mặt mà thôi.





Mẹ của Thu Vân đứng đó, mặt mũi tràn đầy tức giận, bà và đì cả của Thu Vân cùng đi làm trong nhà máy rất nhiều năm, bình thường bà có cái gì tốt đều sẽ chia sẻ cho dì cả của Thu Vân. Kết quả lại đổi lại bị đối xử như thế này.





“Dì ơi, dì đừng tức giận. Cháu sẽ tìm cách khiến bà ta trả tiền lại” Trương Thác đi tới trước mặt mẹ của Thu Vân rồi nói.





Ba người đi tới cửa thang máy rồi lên tâng trên.





Phòng mà Bác cả của Thu Vân đặt trước nằm ở tầng hai của khách sạn.





Những người có thể đặt phòng ở khách sạn Thế Kim Thành đều là những kẻ có mặt mũi địa vị ở Sơn Thành. Mặc dù Bác cả của Thu Vân có cái công ty nhưng còn chưa đủ tư cách để đặt phòng riêng. Sở dĩ ông ta có thể đặt phòng trước là vì con gái ông ta làm một quản lý nhỏ ở đây, năn nỉ nịnh bợ cấp trên lắm mới có thể đặt trước được.





Đợi tới khi ba người Trương Thác đi vào thì đã nghe được trong phòng có tiếng ồn ào.





“Đến đây uống nào”





“Tổng giám đốc Quách, tôi mời ông một ly”





“Ha ha ha”





Trương Thác nghe tiếng cười ở bên trong thì nhíu mày.





Bác cả Thu Vân nói với nhà Thu Vân là tới liên hoan, nhưng nghe giọng nói cười bên trong thì dường như có rất nhiều người, hơn nữa đã bắt đầu ăn rồi.





“Là phòng này à?” Trương Thác hỏi với vẻ không chắc chắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.