Con Rể Quyền Quý

Chương 691:




Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Đây là vấn đề ở bản thân tôi, là lựa chọn của tôi.”





Sáng nay, khi Tô My nói với Lâm Ngữ Lam những chuyện đó, Lâm Ngữ Lam đang nghĩ bản thân có cần tiếp tục làm gia chủ của nhà họ Tô nữa hay không, nếu như từ bỏ, thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa, nhưng một khi Lâm Ngữ Lam nghĩ đến hai chữ từ bỏ, thì biểu cảm của mẹ cô trước khi mất lại xuất hiện lên trong đầu cô, sự thôi thúc muốn được quay trở lại nhà họ Tô, sự không cam lòng được nén chặt lại giữa hai hàng mi, lòng quyết tâm muốn được nhà họ Tô chấp nhận, cho dù đến chết, mẹ cô cũng không thể nhắm mắt.





Được quay về nhà họ Tô là tâm nguyện lớn nhất cả đời này của mẹ Lâm Ngữ Lam.





Đưa mẹ về nhà cũng là mục đích bấy lâu nay thôi thúc Lâm Ngữ Lam phấn đấu, bây giờ cô lựa chọn từ bỏ, từ bỏ gia chủ, từ bỏ tâm nguyện cuối cùng của người mẹ trước khi mất, Lâm Ngữ Lam không làm được, cô không muốn để mẹ mình phải chịu uất ức ở dưới cửu tuyền.





Lúc này trong lòng Lâm Ngữ Lam cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Trương Thác.





Lâm Ngữ Lam hít một hơi thật sâu: “Tổng giám đốc Tân, chắc cô cũng nghe qua, trước đây tôi và Trương Thác có quan hệ thế nào đúng không?”





Tân Như gật đầu: “Từng nghe một chút”





Lâm Ngữ Lam khẽ mỉm cười, trong nụ cười có chút ngọt ngào: “Trương Thác ban đầu đến nhà tôi ở rể, tôi cũng không biết bố tôi làm sao lại nhìn trúng anh ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thác, nói thật, tôi không thích người đàn ông này, cảm thấy anh ấy rất lôi thôi, lười nhác, không có chút lòng cầu tiến, lúc đó tôi rất muốn đuổi anh ấy ra khỏi nhà”





Khi Lâm Ngữ Lam nói câu này, cô không ngừng hồi tưởng lại những giây phút trước đây khi ở cùng Trương Thác, trên gương mặt cũng bất giác mang theo một nụ cười hạnh phúc.





“Thời gian dần trôi, Trương Thác cũng đã thể hiện ra một mặt khác của mình, lúc đó, có người muốn cướp tập đoàn Nhất Lâm khỏi tay tôi, hơn nữa còn đến tận nơi tôi ở sỉ nhục tôi, đương nhiên, đối tượng bị sỉ nhục cũng bao gồm cả Trương Thác, cô biết không, cho dù Trương Thác bị người †a lăng mạ thế nào anh ấy cũng không hề mắng lại một tiếng, nhưng một khi mấy người đó nói những lời không khách sáo.





với tôi, thì anh ấy giống như phát điên lên vậy, anh ấy nói, ức hiếp anh ấy thì được, nhưng không cho phép bất kỳ ai ức hiếp tôi: Tân Như nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Lâm Ngữ Lam và sự ngọt ngào hiện lên trong ánh mắt cô, rất rõ ràng, người phụ nữ này cũng yêu Trương Thác không kém gì cô ta, chỉ là, cô ta không thể biểu lộ hết chân tình của mình, chỉ đành giấu ở trong tim.





Lâm Ngữ Lam vừa hồi tưởng lại vừa nói: “Ngày đó, tôi cảm thấy, bản thân giống như có một sự hậu thuẫn, nâng đỡ tôi, giúp tôi trong lúc bản thân mình bất lực nhất, có một chỗ để dựa vào, từ lúc đó, anh ấy đã dần dần tiến vào trái tim tôi, sau này, anh ấy dẫn tôi đi uống coca, đi nghịch cát, ăn những hàng quán ven đường, tôi cảm thấy, ngày hôm đó, mới là khoảng thời gian vui vẻ nhất, không sầu không lo trong suốt hơn hai mươi năm nay của tôi, tôi không còn là nữ tổng tài băng lãnh, không còn là người điều khiến tập đoàn Nhất Lâm, chỉ là một… một người con gái bình thường”





Tân Như nhận thấy khi Lâm Ngữ Lam nhắc đến uống Coca, nghịch cát, ăn quà vặt, trong ánh mắt lại hiện một loại vui sướng, một loại tự do thoải mái, điều này khiến Tân Như không khỏi thở dài một hơi, thay Lâm Ngữ Lam cảm nhận sự đau đớn buồn bã trong tim, người phụ nữ này, trông thì có vẻ ưu tú, xuất sắc, được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng thực tế thì, cô cũng là người bị tước đoạt đi rất nhiều niềm vui, những thứ mà người bình thường có thể chạm tay vào dễ dàng, đối với cô mà nói, chỉ có thể đứng trông từ xa.





Lâm Ngữ Lam đang chìm trong ký ức chợt tỉnh lại khi nghe thấy tiếng thở dài của Tân Như: “Xin lỗi Tổng giám đốc Tân, tôi có hơi thất thổ rồi”





“Không sao” Tân Như lắc đầu: “Tôi rất vui, khi cô có thể xem tôi giống như một người bạn, tâm sự với tôi những chuyện như thế này”





Lâm Ngữ Lam bình tĩnh lại, nói: “Tổng giám đốc Tân à, lời tiếp theo của tôi, có thể có hơi ích kỉ, tôi sắp rời đi rồi, nhưng sẽ không ly hôn với Trương Thác, tôi muốn cầu xin cô, trong khoảng thời gian tôi đi khỏi, để cô thay thế vị trí của tôi, ở bên cạnh anh ấy, nếu như tôi có thể có đủ sức mạnh, tôi sẽ trở về, đến lúc đó, cô vẫn còn ở bên cạnh Trương Thác, thì tôi nguyện cùng cô, ở bên cạnh anh ấy”





Sau khi Lâm Ngữ Lam nói những lời này, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tân Như.





Tân Như khẽ lắc đầu: “Tôi không chấp nhận”





Khi Lâm Ngữ Lam nghe câu trả lời này, trong mắt cô hiện lên một tia ảm đạm, bản thân cô cũng không còn ôm hy vọng gì nữa, dù sao yêu cầu này đối với Tân Như mà nói thật sự là rất khó chấp nhận.





“Tân…”





“Lâm Ngữ Lam” Tân Như nhìn người phụ nữ đối diện với vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi không biết cô đã gặp phải chuyện gì, những chuyện này không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ biết là, thứ mà bản thân muốn có được, thì phải tự mình nỗ lực giành lấy. Tôi thích Trương Thác, tôi cũng mong có một ngày, cô có thể rời khỏi anh ấy, nhưng tôi không hi vọng, cô biến anh ấy thành một món hàng, đem đi đàm phán trao đổi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.