Con Rể Quyền Quý

Chương 661:




Chương 661:



Bố Trương Mỹ ngại ngùng cười cũng không nói gì nữa, chỉ dựa vào thái độ vừa rồi của mình, nếu như là một người có tính khí, đều sẽ khó chịu mình.



“Được rồi, nhóc con, mau đi ra sau đài lấy bảo vật của em đi. Chắc là đã giám định xong rồi” Trương Thác nhìn dáng vẻ tràn đầy hứng thú của Trương Mỹ, nói.



“Được, anh rể, tối nay em mời anh và Uyên đi ăn cơm, anh đừng có từ chối đấy”



“Yên tâm, tối nay sẽ cho em làm chủ trì một bữa” Trương Thác nói lớn.



Khi Trương Mỹ và bố Trương Mỹ đi đến sau đài, nhìn thấy Ban Hoành Khải cũng đang ở đây, mà mảnh ngọc bích loại trong suốt kia, lúc này đang bị Ban Hoành Khải cầm trong tay.



“Ba mươi tỷ? Không bán không bán”



Lúc này Ban Hoành Khải đang nói chuyện với một người khác: “Các người coi tôi là người ngu sao, loại trong suốt này, ít nhất cũng phải bốn mươi lăm tỷ, muốn mua với giá ba mươi tỷ, các người nằm mơ sao?”



Trương Mỹ đi ến: “Ban Hoành Khải, đồ của tôi, sao lại năm trong tay của anh?”



“Đồ của cô?”



Ban Hoành Khải nghi hoặc nhìn Trương Mỹ: “Cái gì là đồ của cô chứ?”



Vẻ mặt và giọng nói của Ban Hoành Khải khiến hai bố con Trương Mỹ ngẩn ra.



“Ban Hoành Khải, đồ trong tay anh là do tôi mở ra” Trương Mỹ nhắc nhở.



“Cô mở ra?”



Ban Hoành Khải nhìn mảnh loại trong suốt trong tay: “Trương Mỹ, có quá buồn cười rồi. Đây rõ ràng là do tôi mua”



Trương Mỹ cười: “Ban Hoành Khải, anh cảm thấy thú vị lắm sao? Cửa hàng Ngọc Châu to như vậy, anh có thể lấp mất viên ngọc bích này đi sao?”



“Lấy mất?”



Ban Hoành Khải cười: “Tôi nói này Trương Mỹ, cô cũng quá buồn cười rồi, cô hỏi xem nhân viên của Cửa hàng Ngọc Châu người ta xem mảnh ngọc bích này, thuộc về ai?”



Giọng nói của Ban Hoành Khải vừa rơi xuống, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ chuyên ngành đi đến, nói: “Mảnh Ngọc đế vương này, là do vị khách số 58 mua”



Người phụ nữ trung niên cầm ra một quyển sổ tay.



Trương Mỹ gật đầu: “Đúng vậy, là tôi mua”



“Cô mua?”



Khóe miệng Ban Hoành Khải nhếch lên nụ cười chế nhạo: “Không nghe thấy quản lý người ta nói sao, là số 58 mua đấy”



“Tôi chính là số 58” Trương Mỹ lấy biển sổ trong tay ra, dùng trong cuộc đấu giá vừa rồi.



Người quản lý lắc đầu: “Theo đăng ký của khách, là ngài Ban Hoành Khải, mảnh ngọc bích này thuộc về ngài Ban Hoành Khải, ngài Ban Hoành Khải sẽ có quyền xác nhận mua bán với mảnh ngọc bích này”



Quản lý nói xong, đưa quyển sổ cho Trương Mỹ nhìn, trong quyển số viết vị trí chỗ ngồi của ba người Trương Mỹ, đều viết tên của Ban Hoành Khải.



Thứ viết trong quyển sổ khiến cơ thể Trương Mỹ run rẩy.



Cô nói tại sao vừa rồi Ban Hoành Khải vội vàng như vậy, hóa ra là chạy ra sau đài thay đổi những thứ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.