Con Rể Quyền Quý

Chương 636:




Một tác phẩm của nhà thiết kế hàng đầu thế giới, mấy trăm triệu và mấy tỷ đều rất thường thấy, thậm chí mấy trăm tỷ cũng có, hiện giờ lại có nhiều quần áo như vậy, mỗi ngày một bộ, mặc đến năm sau, vẫn còn đồ dự trữ, mấy thứ này mà đổi thành tiền thì được bao nhiêu đây.

“Đều là được bạn tặng, không có bao nhiêu tiền”

Trương Thác nhún vai: “Tôi cũng không ngờ lại tặng nhiều như vậy”

“Chị, anh rể nhiều tiền như vậy, chị phải trông coi cẩn thận vào, nếu không ngày đó chạy theo người khác, lúc đấy chị cũng chỉ biết khóc thôi” Từ Uyên đi tới gần Lâm Ngữ Lam, nhỏ giọng nói.

“Anh ấy muốn chạy, chị cũng không cản được” Lâm Ngữ Lam cười nói, trong lòng ngọt như được rót mật, không người phụ nữ nào có thể từ chối quà tặng của người yêu mình.

Đối với tài sản của Trương Thác, lúc trước Lâm Ngữ Lam đã được nhận thức một ít, không có chút nào ngoài ý muốn. Dù sao thì Ferreth là người mà trùm thương nghiệp Đại Hải cũng phải sợ, nhưng vẫn phải gọi Trương Thác một tiếng đại ca.

Lâm Nhạc Hằng coi như triệt để hiểu được lực ảnh hưởng của Diêm Vương sống, quả nhiên giống như lời người bạn già đã mất của ông ta nói, toàn thế giới không ai không nể mặt mũi của Diêm Vương sống, được làm việc cho Diêm Vương sống là một loại vinh hạnh.

“Chỉ có cái mế ngoài, lãng phí” Lưu Linh Chi bĩu môi, trở lại bàn ngồi.

“Vậy mà vừa nãy tôi nghe thấy người nào đó khoe khoang về quần áo của mình. Bộ thiết kế năm ngoái cũng mang ra mặc, mỗi ngày chị tôi đều có bộ thiết kế mới để mặc thử đó, hơn nữa còn là ba bộ, buổi sáng một bộ, buổi trưa một bộ, buổi tối một bộ” Từ Uyên ngồi đó, gương mặt tươi cười.

Lưu Linh Chi hừ một tiếng, không nói chuyện nữa, nhưng trong mắt lại tràn ngập ngưỡng mộ không thể giấu. Ánh mắt như có như không nhìn về núi quần áo kia, đối với phụ nữ, đây Trên phương diện y thuật, Lưu Linh Chỉ rất có lòng tin đối với Vương Anh Tuấn. Mặc dù Lưu Linh Chi chưa bao giờ nhìn thấy Vương Anh Tuấn chữa bệnh cứu người, nhưng lại nghe được không ít.

Cái tên Trương Thác này chỉ là một người tự học y thuật, làm sao có thể sánh với người đã tốt nghiệp tại John Hopkins ở Mỹ.

Vương Anh Tuấn học tại đại học .Jonhs Hopkins, là đại học hàng đầu về y học, với loại người tự học thì ngay cả cửa của trường cũng không có tư cách vào.

“Ha ha, còn trẻ như vậy mà đã tự mở được một bệnh viện tư nhân rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao” Lâm Nhạc Hằng khách khí nói.

Nếu như Vương Anh Tuấn thành công ở một ngành nghề khác, Lâm Nhạc Hằng có thể sẽ thật lòng nói ra bốn chữ tuổi trẻ tài cao, nhưng cố tình lại là y thuật.

Tuổi của Vương Anh Tuấn cũng bằng tuổi của Trương Thác, với số tuổi như này có một bệnh viện của chính mình, quả thật là một điều đáng để kiêu ngạo, nhưng so sánh với Trương Thác thì còn kém rất nhiều.

Trương Thác mặc dù không có bệnh viện riêng của mình, nhưng danh hiệu Diêm Vương sống này đặt tại giới y học toàn cầu là sự tồn tại như một đỉnh núi cao, một cột mốc lịch sử.

Lưu Linh Chi lại không nghe ra ý khách khí trong lời nói của Lâm Nhạc Hằng, nói: “Ông Lâm, vốn dĩ lần này dẫn Vương Anh Tuấn trở về là muốn xem bệnh giúp ông, về rồi mới từ ông của cháu biết được ông đã khỏi rồi, thật mừng thay cho ông”

Lúc Lưu Linh Chỉ nói ra lời nói này, Trương Thác có thể nhìn ra, cô ta không phải là giả bộ, xem ra Lưu Linh Chi mặc dù hay đấu võ mồm với Lâm Ngữ Lam, nhưng tình cảm lại không tệ.

“Có con nhóc như cháu quan tâm hiện tại thân thể ông lại càng cường tráng khỏe mạnh” Lâm Nhạc Hằng vỗ võ ngực nói.

“Ông Lâm, lúc đó cháu nghe Lưu Linh Chỉ nói, ông ngay cả đứng cũng không đứng nổi, là bệnh viện nào đã làm phẫu thuật cho ông vậy?”

Vương Anh Tuấn mở miệng, tò mò hỏi: “Cháu cũng muốn đi học hỏi một chút”

“Anh Tuấn, cháu học Tây y đúng không? Lâm Nhạc Hằng hỏi.

“Đúng vậy” Vương Anh Tuấn gật đầu.

Lâm Nhạc Hằng cười cười, mở miệng nói: “Chữa khỏi cho ông là Đông y”* “Đông y?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.