Con Rể Quyền Quý

Chương 625:




Chương 625:



Nghĩa trang này cách trung tâm thành phố Châu Xuyên không xa lắm, chỉ khoảng năm mươi kilômét, lái xe đến đó chỉ mất nửa tiếng.



Nghĩa trang này từ lâu đã trở thành một danh lam thắng cảnh, hàng năm có vô số người đến khám phá sự kỳ diệu của nghĩa trang.



Qủa thực có rất nhiều người chăn nuôi gia súc sống xung quanh nghĩa trang, còn có những hàng rào bao xung quanh các ngôi nhà.



“Cậu xung đột với bọn họ ở chỗ nào?” Trương Thác liếc mắt nhìn xung quanh.



“Chỗ kia” Bạch Trình vươn tay chỉ.



Trương Thác nhìn về hướng Bạch Trình chỉ, đó không phải là một ngôi nhà có hàng rào vây xung quanh, mà chỉ là một túp lều tranh rất bình thường. Trước túp lều tranh, có một ông lão tóc bạc phơ, dáng người gầy gò đang ngồi tắm nắng.



“Đại ca, chính là ông ấy. Lúc em đến, ông ấy đang luyện kiếm, em thấy có chút hiếu kỳ liền đến gân đó xem một chút, ai ngờ ông ấy chỉ cần xuất một đường kiếm.” Khi Bạch Trình kể lại điều này, trong lòng không hề tức giận hay xấu hổ, ngược lại anh ta còn thấy vô cùng ngưỡng mộ. Kiếm pháp của ông lão này khiến Bạch Trình vô cùng bái phục.



Trương Thác đi qua đó, anh nhìn thấy có một cây kiếm đã hoen gỉ dựng vào bên cạnh túp lều tranh.



Thời đại này đa số những người luyện kiếm, hoặc là sở thích cá nhân, hoặc là theo đuổi một giá trị thẩm mỹ nào đó, còn người thực sự luyện kiếm để chiến đấu, có thể nói là không thực tế bằng việc đấm đá tay chân.



Ông lão đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân thì từ từ mở mắt ra.



Khi nhìn thấy Bạch Trình, ông lão từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu, dáng người ông ấy hơi còng còng, bước đi lại chậm chạp, nếu như chỉ nhìn ngoại hình của ông ấy thì sẽ cảm thấy khó mà tin được ông ấy chính là người đã đả thương Bạch Trình.



Trên gương mặt già nua ấy hiện lên vẻ áy náy, ông ấy hướng tưới Bạch Trình nói: “Chàng trai này, lúc nấy tôi không chú ý, làm cậu bị thương, xin lỗi cậu nhé.”



“Không sao, không sao.”



Bạch Trình vội xua xua xua tay: “Ông à, đây là đại ca của cháu, sau khi nghe cháu kể về kiếm pháp của ông xong, anh ấy liền muốn đến mở mang tâm mắt một chút”



Ông lão nghe vậy liền xua tay cười: “Kiếm pháp gì chứ, tôi chỉ là nghịch ngợm một chút thôi”



“Ông à, ông nói ông chỉ nghịch ngợm chút thôi, vậy mà lại có thể làm bạn cháu bị thương một cách dễ dàng như vậy”



Trương Thác đã nhận thây cây kiếm mà ông cụ dựng ở bên cạnh túp lều tranh đã hoen gỉ, lưỡi kiếm cũng đã cùn, rõ ràng không thể gây ra thương tích được. Nhưng vết thương trên tay Bạch Trình rõ ràng là do một lưỡi kiếm sắc bén gây ra.



Điều này đã khiến Trương Thác nghĩ đến… Khí.



Bạch Trình nói: “Ông à, đại ca của cháu rất thích luyện võ, cũng rất thích nghiên cứu các loại vũ khí, hay là ông chỉ cho anh cháu vài đường đi.”



Ông lão nghe vậy liền cười ha ha: “Không ngờ thời này vẫn còn có người trẻ tuổi yêu thích võ thuật. Thôi được rồi, thường ngày tôi cũng chỉ có một mình, khó mà ngờ được lại có thanh niên chủ động đến tìm tôi. Cây kiếm này tôi luyện chưa thành, chưa làm chủ được lực đạo, để tránh làm các cậu bị thương thì dùng cái này đi”



Ông lão vừa nói vừa nhổ một cây rơm ở bên cạnh túp lều.



Ông lão di chuyển rất chậm, Trương Thác có thể thấy đối phương đã già, khí huyết không đủ, cơ thể cũng khó vận động mạnh. Anh cảm thấy vô cùng tò mò, ông ấy làm thế nào mà có thể một đường kiếm đã đả thương Bạch Trình.



“Ông à, năng lực của đại ca cháu mạnh hơn cháu rất nhiều, hay là ông cứ dùng kiếm đi, ông không cần lo làm thương anh ấy đâu” Bạch Trình nhắc nhớ một câu “Không sao.”



Ông lão cười lớn: “Chúng ta không đấu võ nên không cần sử dụng vũ khí, chủ yếu là giao lưu thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.