Con Rể Quyền Quý

Chương 551:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 551:



Thế giới vĩnh viễn thuộc về thế hệ trẻ. Lân thi đấu này cũng toàn là người trẻ tuổi tham dự. Chúc Nguyên Cửu lau miệng, thấy Trương Thác cũng đã ăn xong rồi, bèn đưa ra lời mời “Ngài muốn cùng tôi ra xem thử không? Ngài đứng ở vị trí quá cao, bao nhiêu năm qua chắc cũng đã thoát ly khỏi quần thể thế hệ trẻ rồi nhỉ?!



Trương Thác cười gật đầu: “Cũng được, vậy thì đi xem đi.



Trương Thác và Chúc Nguyên Cửu cùng nhau đi đến sân luyện võ. Đám đệ tử thấy Chúc Nguyên Cửu xuất hiện thì đều đứng nghiêm chỉnh hơn nhiều, đồng thời cũng tò mò không biết người thanh niên bên cạnh gia chủ là ai?



Trước sân luyện võ có ghế ngồi xem cuộc chiến. Trương Thác và Chúc Nguyên Cửu đều ngồi chính giữa dãy ghế. Vị trí chỗ ngồi khiến rất nhiều người phỏng đoán Trương Thác là đệ tử của một gia tộc lớn nào đó, đại biểu cho bậc cha chú của mình tới đây, có liên hệ với lực lượng nòng cốt của thủ đô, không thì sẽ không thể được ngồi cùng chỗ với gia chủ.



Cuộc thi của nhà họ Chúc nhanh chóng bắt đầu, còn có người chủ trì chuyên môn.



“Con trai, cố lên! Nếu hôm nay con thắng được ba vòng thì bố sẽ cho con tiền mua căn nhà con thích!!



“Bé con, cố gắng lên! Nếu con thắng được một ván thì con thích loại xe nào dưới giá một tỷ năm trăm triệu cũng được!



Chung quanh sân luyện võ vang lên tiếng cổ vũ. Gia tộc cổ võ tôn trọng võ thuật, việc quan trọng nhất trong gia tộc là tập võ. Ở nhà họ Chúc, một thiên tài có song học vị tiến sĩ không thể nào hãnh diện bằng quán quân của giải đấu võ thuật, đây là quan niệm ăn sâu trong lòng mọi người từ xưa tới nay.



Không lâu sau, cuộc thi đã bắt đầu. Những thế hệ trẻ tay đấm chân đá, khí thế ngút trời, có những cô gái cân quắc không thua tu mi, đánh cho mấy chàng trai liên tục bại trận.



551-1-con-re-quyen-quy.jpg





Có những việc cần phải tự bản thân mình thừa nhận!



“Mặc dù nói vậy, nhưng mà…” Chúc Nguyên Cửu trầm tư nửa ngày, cuối cùng chỉ thở dài: “Hầy!!



Tốc độ thi đấu rất nhanh. Đây không phải là lôi đài quyền anh, cần thi đấu tới cùng, đánh mấy hiệp. Tỷ thí chân chính hầu như đều kết thúc trong vòng hai phút đối chiến.



Chiến đấu là chuyện rất hao tổn thể lực, một người bình thường chỉ cần đấm bao cát một phút cũng sẽ mệt bở hơi tai, càng không cần phải nói tới thực chiến. Cho dù đám đệ tử nhà họ Chúc đều luyện võ, nhưng chiến đấu mấy phút cũng hao hụt thể lực nghiêm trọng, không thể kéo dài quá lâu.



Có một thanh niên gợi ra sự chú ý của Chúc Nguyên Cửu.



Thực lực của người này hoàn toàn vượt qua tất cả đệ tử, chiến thắng một cách áp đảo.



“Thật lợi hại!



“Nghe nói anh Chúc Trung dốc lòng tu hành, quả nhiên là thật. Anh ấy lợi hại quá.



“Không có ai là đối thủ của anh Chúc Trăn.



“Xem ra chỉ có người thuộc thế hệ trước mới có thể tỷ thí với anh Chúc Trăn.



“Khó mà nói, cho dù là thế hệ trước thì cũng chưa chắc là đối thủ của anh Chúc Trung đâu!



Đám trẻ tuổi đứng bên sân luyện võ nhìn người đứng trên đài, không khỏi cảm thán. Cuộc thi của nhà họ Chúc không có nhiều quy tắc, người thắng muốn nghỉ ngơi hay muốn tiếp tục chiến đấu đều tùy ý. Bình thường mà nói, một người đánh nhau xong thì sẽ bị xói mòn thể lực nghiêm trọng, đều sẽ chọn nghỉ ngơi một lát rồi lại đánh tiếp. Nhưng Chúc Trung đã đánh liên tục bảy trận, mỗi một đối thủ đều hạ gục chỉ trong một chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.