Con Rể Quyền Quý

Chương 527:




Chương 527:





Tần Nhu từ trên ghế bà chủ của cô ấy đứng lên, cười ngọt ngào nhìn Trương Thác: “Vì vậy tôi mới gọi anh đến giúp tôi xem xem, tôi không hiểu, có một người đàn ông hiểu là được rồi mà.”





Nghe xong lời nói của Tần Nhu, những giám đốc dự án của Hằng Viễn đều nhìn Trương Thác với ánh mắt mơ hồ.





Tần Nhu đưa cho Trương Thác xem tài liệu trên bàn: “Đây là dự án lần này, anh xem đi.”





“Không cần xem nữa.” Trương Thác lắc đầu: “Đã làm đổ thạch, thì có lẽ có người vận chuyển nguyên liệu thô cho cô chứ đúng không? Nguyên liệu ở đâu vậy?”





“Kho hàng.”





Hằng Viễn là một công ty thương mại, kho hàng của Hằng Viễn có thể nói là nơi quan trọng nhất của toàn bộ công ty, có diện tích rất lớn và từng kho được phân chia rõ ràng.





Ba container có chiều dài 21 mét và chiều cao 7 mét được đặt bên ngoài nhà kho.





Tần Nhu đưa Trương Thác và một nhóm giám đốc dự án Hằng Viễn đến đây.





Tần Nhu chỉ vào ba cái container chứa hàng, nói với Trương Thác: “Nguyên liệu đều ở bên trong rồi.”





Trương Thác gật đầu hỏi: “Yêu cầu của bên kia là gì.”





Tần Nhu vẫy tay, một giám đốc dự án bước tới chỗ Trương Thác và nói: “Bên kia yêu cầu chúng tôi lấy ít nhất 300 tấn hàng mỗi tháng và bán cho chúng tôi với giá 200 tệ (khoảng 700 nghìn tiền Việt) một kg. Đây là lô hàng đầu tiên. Nếu chúng tôi cho rằng hàng hóa không tệ, chúng tôi phải ký hợp đồng ít nhất một năm.”





Trương Thác nhíu mày: “Hai trăm tệ một kg? Giá này cao hơn so với giá thị trường. Mỗi tháng lấy ba trăm tấn hàng, ở thị trường Ngân Châu, mọi người nghĩ có nuốt được không?”





“Tình hình thị trường vẫn chưa chắc chắn. Đây được xem như là một lần đánh cược vậy.” Tần Nhu bước lên.





“Đường đi lần này, nguyên nhân do Hằng Viễn phá núi, đã nhận được sự phê duyệt đặc biệt của chính phủ. Nếu có thể lấy được, đúng là một cơ hội cho Hằng Viễn.





Trương Thác đi tới trước container hàng, mở cửa thùng hàng ra, đập vào mắt anh là một màu xanh của đá, có lớn có nhỏ, viên nhỏ cỡ bằng lòng bàn tay, viên lớn bằng cả một con người.





Trương Thác mở liên tiếp cả ba cái container ra, nhìn thoáng qua, sau đó lắc đầu với Tần Nhu: “Không được.”





“Sao vậy?” Nhìn dáng vẻ của Trương Thác, Tần Nhu nghỉ hoặc hỏi.





Trương Thác chỉ vật liệu đá trong ba kho này, nói với Tần Nhu: “Làm đổ thạch, sự khen chê của mọi người rất quan trọng, mức tối thiểu nhất, bên trong đá có phải có thể mở.





ra, có điều bây giờ ở ba thùng hàng này, dường như không có khả năng mở ra, nếu như ngày thứ nhất, ngay cả một con hàng cũng không thể mở ra, đổ thạch này, cũng không có cách nào làm được nữa.”





Nghe lời của Trương Thác, Tần Nhu trầm ngâm gật đầu.





Một vị giám đốc dự án của Hằng Viễn mở lời: “Tần Tổng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, người bạn này nói lô thạch này không được, cũng chỉ là suy đoán mà thôi, đồ đổ thạch này, hoàn toàn thấy vận may, lại có ai có thể nhìn bên ngoài vật liệu đá mà dám nói trong đá này không có hàng đây?”





Vị giám đốc dự án này nói xong, ánh mắt có phần có ý trừng lên nhìn Trương Thác.





*Ai nói đá của chúng tôi có vấn đề hả?” Tiếng hét từ một bên vang lên.





Trương Thác quay đầu nhìn, liền thấy một người đàn ông trung niên, dẫn theo ba người đàn ông mặt đầy hung dữ, đi về hướng này.





Ba người đàn ông vẻ mặt hung ác này vừa đi vừa bẻ tay đồm độp.





Người đàn ông trung niên đó mặc bộ âu phục, nhìn lên không có vẻ hung dữ như vậy, chỉ là trên cơ thể người này, đem đến một loại cảm giác bắt thiện.





“Nhóc con, cậu nói vật liệu đá của chúng tôi có vấn đề?”





Người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Trương Thác, đồng thời ba người đàn ông bên cạnh cũng đứng chỉnh tề trước mặt Trương Thác, nhìn Trương Thác.





Trương Thác nhíu mày: “Lô vật liệu đá này là của ông?”





“Cậu có ý kiến sao?” Người đàn ông trung niên nhìn Trương Thác, trong mắt đầy ý uy hiếp.





Trương Thác gật đầu: “Lô vật liệu đá này của ông, chúng tôi không cần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.