Con Rể Quyền Quý

Chương 480:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 480:





Trong căng tin, vài người ngồi cùng nhau, nhìn bộ dạng của Lâm Ngữ Lam, giống như họ đã khám phá ra một chuyện gì đó mới mẻ, liền thì thầm tám chuyện với nhau.





“Này, này, xem ra, Lâm tổng có vẻ đang ghen tị.”





“Hình như là vậy, trời ạ, không ngờ Lâm tổng cũng có tính ghen tị này của cô gái nhỏ.”





“Hứ, đàn ông mấy người không hiểu tình cảm rồi, con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng muốn có một người con trai bảo vệ cho mình, vậy tại sao Lâm tổng lại không thể có tính này của một cô gái nhỏ chứ.”





*Nhưng đây là lần đầu tiên nhé.”





Lâm Ngữ Lam ngồi ở chỗ đó, liên tục xới cơm trên đĩa, tên Trương Thác chết tiệt, Trương Thác hôi thối, cắn chết anh, cắn chết anh!





480-1-con-re-quyen-quy.jpg







Lâm Ngữ Lam khẽ cau mày, bước đến bên cửa sổ, nhìn thấy trước cổng lớn của tập đoàn Lâm Thị lúc này trải đầy hoa hồng, cánh hoa hồng được xếp thành hình trái tim, một thanh niên đứng ở trung tâm những cánh hoa đó, tay cầm một chiếc loa phóng thanh, âm thanh phát ra từ miệng anh ta.





“Lâm tổng, xử lý như thế nào?” Lý Na bước đến: “Tôi cho bảo vệ đuổi người, đối phương cũng không đi, nghe nói là”





“Để tôi đi.” Lâm Ngữ Lam không có cách nào xua tay, đi về hướng bên ngoài nhà ăn, cô ấy biết thanh niên này, biết dựa vào bảo vệ của Lâm Thị, muốn đuổi đối phương thật không có cách nào.





Lâm Ngữ Lam đi ra nhà ăn trước, những nhân viên của Lâm Thị vẫn đang ăn trưa, tất cả đều chen chúc tới cửa sổ với ánh mắt dòm ngó.





Đồng thời, một số người vẫn đang ngòi trong văn phòng cũng đưa đầu ra ngoài cửa sổ.





Lâm Ngữ Lam đi vào thang máy, xuống tầng một.





“Lâm Tổng.” Nhân viên bảo vệ của Lâm Thị vội vàng chạy đến: “Đối phương nói phải gặp cô, anh ta ở bên ngoài phạm vi của bảo vệ chúng tôi, chúng tôi không thể đuổi anh ta đi.”





“Mọi người đi làm việc của mình đi.” Lâm Ngữ Lam lên tiếng sắp xép. Đi đến trước cổng công ty.





Trước cổng lớn tập đoàn Lâm Thị, lúc này không ít người vây quanh, đều đang xem náo nhiệt.





Người thanh niên đang đứng giữa những cánh hoa hồng với cái loa trong tay nhìn thấy Lâm Thanh Ham trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Ngữ Lam, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi.”





“Kha Bân, tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, tôi đã kết hôn, phiền anh đừng quấy rỗi tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó.” Lâm Ngữ Lam không khách sáo nói.





Kha Bân mỉm cười với Lâm Ngữ Lam với vẻ nịnh nọt: “Ngữ Lam, đừng vô tâm như vậy, tình cảm của anh dành cho em, em biết rõ, anh cũng biết rất rõ, Lâm Thị gần đây gặp phải khủng hoảng, nếu như em đồng ý gả cho anh, anh sẽ nói cha xuất vốn cho em.”





Lâm Ngữ Lam nhíu mày: “Tôi nói anh nghe không hiểu à, tôi đã kết hôn rồi.”





*Em kết hôn rồi, nhưng máy ngày trước em đã nộp đơn thỏa thuận ly hôn từ Cục Dân Chính rồi. Chồng cũ Trương Thác đó của em, anh đã điều tra rồi, anh biết rất rõ anh ta là người như thế nào, cái gì cũng không tốt, đều phải cất nhắc anh ta, người như vậy làm sao có thể xứng với em, ở bên anh đi, sự liên hợp của hai nhà chúng ta mới là sự lựa chọn tốt nhát.” Kha bân vừa cầm loa vừa nói, giọng nói của anh khiến mọi người xung quanh, kể cả nhân viên của Lâm Thị đều có thể nghe rõ.





Ly hôn?





Những nhân viên Lâm Thị trừng to mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.