Con Rể Quyền Quý

Chương 442:




Chương 442:





Nhưng bây giờ biết Chúc Linh đang gặp nguy hiểm rồi, Trương Thác tất nhiên không thể tùy tiện bỏ đi, đợi đến khi nào người nhà của Chúc gia đến, thì anh áy sẽ rời đi khi đó.





Chúc Linh liếc nhìn Nam Cung Vũ với vẻ ngượng ngùng: “Chị Vũ, hay chúng ta cùng đi nhé.”





*Ời.” Nam Cung Vũ thở dài: “Thật là chịu thua em rồi. Vậy thì đi thôi nào.”





Chúc Linh nói rằng nơi để xem cuộc chiến không phải là một nơi ẳn náu gì cả, mà là một câu lạc bộ chiến đấu.





Hầu hết tất cả các thành viên của câu lạc bộ chiến đấu này đều là đệ tử của gia tộc Võ Cổ Truyền.





Giống như một tập đoàn tài chính bình thường, để xem thế hệ trẻ có thành công hay không còn phụ thuộc vào sự nhạy bén trong kinh doanh, nhạy bén về chính trị của thế hệ trẻ,… Nhưng, gia tộc Võ Cổ Truyền, thực lực quyết định tất cả, những đệ tử của gia tộc này, mục tiêu lớn nhất của họ là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.





Nam Cung Vũ lái một chiếc Maserati và đậu trước cổng câu lạc bộ chiến đấu này, nhìn chiếc Mercedes-Benz G ở phía trước câu lạc bộ, đủ các loại siêu xe, Nam Cung Vũ, thân là một đại tiểu thư của gia tộc Nam Cung, lại lái chiếc xe Maserati, có thể xem là hơi khiêm tốn.





Danh tiếng của Nam Cung Vũ rất vang dội trong giới này, khí chất nổi bật, ngoại hình xinh đẹp, bao gồm cả thân phận của đại tiểu thư Nam Cung, khiến người theo đuổi cô ấy vô số, nhưng dù có bao nhiêu người theo đuổi, Nam Cung Vũ cũng chưa thích được ai cả.





Chúc Linh có vẻ rất hào hứng khi đến câu lạc bộ chiến đấu. Trong câu lạc bộ, có người đang tập đắm bóc trước bao cát, có người cầm một số dụng cụ thể dục, và có người đang trên võ đài, đấu một chọi một, hai chọi hai, hoặc ít người quyết đấu với nhiều người.





Chúc Linh phấn khích chạy đến trước võ đài, nhìn những người trên võ đài, miệng không ngừng hét lên những câu đại loại như đánh anh ta đi, xử anh ta đi, đôi mắt to của cô bé tràn đầy sự phần khích.





Ngược lại, Nam Cung Vũ lại tỏ ra không quan tâm.





Trương Thác cũng như vậy, anh chọn một chiếc ghé sofa và ngồi trên đó.





Chúc Linh xem được một hồi, phát hiện là 3 người đi cùng với nhau, nhưng chỉ có mỗi mình mình là có hứng thú vừa la vừa hét, cô đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, cô chạy đến chỗ Nam Cung Vũ nói: “Chị Vũ, chị tại sao một chút hứng thú cũng không có như này chứ.”





Nam Cung Vũ liếc nhìn võ đài, rồi cười nhẹ: “Quá yếu.”





“Yếu?” Chúc Linh nhìn theo ánh mắt vừa nãy của Nam Cung Vũ, người mà Nam Cung Vũ cho rằng quá yếu đó, vừa nãy trên sân khấu đấu một chọi ba mà không hè bị thua cuộc.





Chúc Linh cười có vẻ đau khổ: “Chị Vũ à, không phải người ta quá yêu mà là kỳ vọng của chị quá cao. Chị luôn đem người khác so sánh với người đó. Nếu ai cũng mạnh mẽ như anh ấy, thì trên thế giới sẽ không có duy nhất một chủ đảo Quang Minh.”





“Anh ấy.” Nam Cung Vũ nhìn mơ màng: “Em nghĩ anh ấy có còn nhớ chị không?”





“Em không biết.” Chúc Linh lắc đầu: “Chị Vũ, đó là chủ nhân của đảo Quang Minh, anh ấy được mệnh danh là người đàn ông mạnh nhất trên thế giới. Chắc chắn xung quanh anh ấy sẽ có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp. Em nghe ông nội nói, anh ấy đã mắt tích cả mấy tháng nay rồi.





Nhiều người đang tìm kiếm anh ấy như vậy, mà đến bây giờ vẫn không có tin tức gì. Muốn gặp anh ấy, thực sự rất khó, chị không thể nhớ người đó mãi được.”





Nam Cung Vũ nhìn Chúc Linh và hỏi: “Cô bé à, sau khi em đã được nhìn thấy biển cả bao la rồi, em có còn hào hứng với những dòng sông bình thường không?”





Vẻ khó hiểu hiện lên trong đôi mắt to của Chúc Linh: “Chị Vũ, ý của chị là gì vậy?”





*Em vẫn còn nhỏ.” Nam Cung Vũ cười nhẹ xoa đầu Chúc Linh: “Đi xem nhanh đi, xem xong chúng ta đi ăn.”





“Nam Cung? Em đến rồi à? Em đến khi nào?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ võ đài mà Nam Cung Vũ vừa xem.





Là thanh niên vừa rồi đánh một chọi ba mà vẫn không hề thua cuộc, nhảy ra khỏi võ đài, đi về phía Nam Cung Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.