Con Rể Quyền Quý

Chương 409:




Chương 409:





Trương Thác đang ngồi trên xe đi đến trước nhà hàng Tân Khải, không biết rằng mình đã bị phóng đại lên mạng, anh ấy đối với phương diện này, vốn không quan tâm lắm.





Ngược lại Lý Na trong lúc chờ đèn tín hiệu xanh đỏ liền lầy điện thoại di động ra xem, khi nhìn thấy trên mạng truyền lời khen ngợi, Lý Na kích động nói với Lâm Ngữ Lam: “Lâm Tổng, cô mau xem diễn đàn xã hội đi. Anh Trương đã nỗi tiếng rồi!”





Lý Na đưa điện thoại của mình cho Lâm Ngữ Lam Lâm Ngữ Lam nhìn những bình luận hiển thị trên màn hình, những lời khen ngợi đó, những tán thưởng đó đối với Trương Thác, trên mặt lộ ra nụ cười, chồng cô được khen như vậy, đối với cô, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu.





Bên ngoài phòng lớn nhất của nhà hàng Tân Khải, quản lý của nhà hàng đứng ở cửa, đóng vai trò là người phục vụ, ấm trà trong lúc lên đồ ăn luôn đầy nước, bởi vì người à› Ặ \ĐDA? SA bát sa Sật DÀNG }.ấT ngôi trong phòng này là người có ảnh hưởng lớn nhât đên giới doanh nghiệp ở Ngân Châu – ông cụ Lâm.





Quản lý nhà hàng này biết rằng ngay cả khi ông chủ của anh ta nhìn thấy ông cụ Lâm cũng phải khách sáo.





“Ông cụ, là con trai tôi không hiểu phép tắc. Tôi kính ông một ly nhận lỗi với các ông thay cho đứa con trai đáng thất vọng này.” Vương Tùng Phượng đứng trước bàn ăn nâng ly rượu trong tay lên.





Trên bàn ăn không chỉ có ông cụ Lâm và Lâm Kiến Vũ mà còn có một số doanh nhân thế hệ cũ khác, những doanh nhân này được Vương Tùng Phượng đặc biệt mời đến.





Hiện tại mặc dù mọi người đã rút khỏi giới doanh nghiệp nhưng sức ảnh hưởng của họ vẫn còn đó, điều này cho thấy rõ địa vị của nhà họ Trịnh trong giới doanh nghiệp ở.





Ngân Châu.





Thời đó, ông cụ nhà họ Trịnh và ông cụ nhà họ Lâm quả là bạn bè rất thân thiết, chỉ có điều bây giờ ông cụ Lâm vẫn còn sống, ông cụ nhà họ Trịnh thì đã không còn nữa.





Ông cụ Lâm nâng ly rượu, cười nói: “Người trẻ tuổi mà, khó mà tránh khỏi kiêu ngạo. Hai nhà chúng ta có tình bằng hữu lâu đời, có chuyện gì nói ra là xong.”





“Haha, Ông Lâm à, tuổi của ông cũng nhiều rồi, con người cũng độ lượng hơn rồi.” Một người thuộc thế hệ trước nói.





“Nhớ khi chúng ta còn trẻ, trên thương trường có ai là chưa từng ngáng chân đối phương, đất Ngân Châu này lớn như vậy, chúng ta già rồi chẳng phải vẫn còn ngồi chung một bàn uống rượu được đây sao.”





“Đúng rồi, cuối cùng rồi cũng đều thành bạn bè, hiểu lầm này có thể cho qua thì cho qua đi. Tùng Phượng à, ông Lâm không phải là người hẹp hòi, cô về bảo cậu con trai đó của cô ra, chuẩn bị hậu lễ đến cửa nhà họ Lâm xin lỗi, việc này coi như cho qua.”





Một vài người thế hệ trước đã mở lời, ý tứ trong câu nói cũng đều thể hiện rõ ràng, khi Vương Tùng Phượng mời họ tới cũng đã nói qua tình hình cụ thể cho họ nghe rồi, những người này nói đỡ cho Vương Tùng Phượng như vậy rõ ràng cũng là có lợi cho họ.





Ông cụ Lâm uống một ngụm rượu nhỏ trong ly nói với Lâm Kiến Vũ: “Kiến Vũ à, đợi nha đầu Ngữ Lam tới nói với nó một tiếng, dù sao thằng bé Trịnh Sở đó cũng là chúng ta chứng kiến nó lớn lên, chỉ có một số hiểu lầm nhỏ, người trẻ tuổi tranh giành nhau thôi mà, có thể cho qua thì cho qua đi.”





Lâm Kiến gật đầu: “Con biết rồi, cha.”





Đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra, Lâm Ngữ Lam khoác tay Trương Thác bước vào trong phòng.





“Nha đầu Ngữ Lam này, đúng là càng lớn càng xinh đẹp, chả trách thằng con trai của Tùng Phượng điên cuồng vì con bé, nếu ta còn trẻ vài chục tuổi, nói không chừng cũng sẽ làm ra những việc hồ đồ.” Một ông cụ tóc hoa dâm cười nói.





“Ngữ Lam à, nghe nói cô và tiểu tử nhà họ Trịnh có chút hiểu lầm, Tùng Phượng đã đích thân mời rượu để tạ lỗi rồi, cũng cho qua đi thôi.”





Lâm Ngữ Lam nhìn một lượt, nhìn thấy đều là các bậc bề trên, thực ra hôm qua sau khi cô ấy biết Vương Tùng Phượng mời ông nội ăn cơm cũng đã nghĩ đến việc ngày hôm nay.





Lâm Kiến Vũ mở miệng: “Ngữ Lam à, ông nội con cũng nói rồi, đều là hiểu lầm, thì cũng đừng so đo nữa.”





Lâm Ngữ Lam mỉm cười: “Dù sao các bậc bè trên đã mờ lời, Lâm Ngữ Lam xin nghe theo.”





“Ngữ Lam, tôi thay mặt Tiểu Sở xin lỗi cháu, mời cháu một ly.” Vương Tùng Phượng bước sang một bên, cầm ly rượu vang lên đưa đến trước mặt Lâm Ngữ Lam.





Mặt Lâm Kiến Vũ biến sắc nói: “Ngữ Lam, ly này không thể nhận, Tùng Phượng nói thế nào cũng là bề trên của con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.