Con Rể Quyền Quý

Chương 403:




Chương 403:





“Bà xã, đi với anh, anh sẽ giới thiệu hai người bạn cũ cho em.” Trương Thác một giây trước vẫn còn sát khí đằng đẳng, nhưng khi anh gọi hai từ “bà xã” ánh mắt liền vô cùng dịu dàng.





Lâm Ngữ Lam vô thức gật đầu.





Trương Thác đưa Lâm Ngữ Lam đi đến góc của đồn cảnh sát, trước mặt là hai thanh niên mặc quần áo nữ giới, hai thanh niên này trông rất bình thường.





“Bà xã, để anh giới thiệu với em. Đây là Vu Hạo Vũ, đây là Vu Hạo Nguyên, hai người là anh em họ.”





*Trương ca, chị dâu.” Hai người thanh niên ngồi trong góc nhìn Trương Thác cảm kích, cùng chào hỏi Lâm Ngữ Lam.





“Chào hai cậu.” Lâm Ngữ Lam gật đầu, nghỉ hoặc nhìn Trương Huyên.





Trương Thác nói với Vu Hạo Vũ và Vu Hạo Nguyên: “Nào, cởi đồ của hai người raI”





Nghe được lời của Trương Thác, ánh mắt Lâm Ngữ Lam càng thêm ngờ vực, không hiểu Trương Thác định làm gì.





Vu Hạo Vũ và Vu Hạo Nguyên nhìn nhau rồi từ từ cởi áo ra.





Khi hai người cởi áo, đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam dần dần mở to, cả cảnh sát trong đồn cảnh sát và cục trưởng Vi, đều nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc.





Cơ thể của Vu Hạo Vũ và Vu Hạo Nguyên đầy những vết sẹo dày đặc, một số vét sẹo, giếng như những con rết, đan xen vào nhau trên cơ thể họ.





Cục trưởng Vi chậm chậm đi đến trước mắt anh em nhà họ Vu, cẩn thận nhìn vét sẹo trên cơ thể hai người, ông ấy từ từ thò tay, như vuốt ve bảo bối, đặt ngón trỏ lên ngực phải của Vu Hạo Vũ.





“Đây là…. vết thương súng bắn để lại?”





Trong mắt Vu Hạo Vũ thoáng qua một chút vắng vẻ, gật gật đầu.





Cục trưởng Vi nhìn hai người, rơi vào trầm mặc, một người bình thường, có thể làm sao có thể có nhiều vết sẹo như vậy, huống hồ còn lại vết đạn!





“Vết thương đầy cơ thể, nhìn là biết phần tử xã hội phạm pháp!” Người quản lý của vương tử liếc một cái.





Trương Thác quay đầu trừng mắt nhìn người quản lý của vương tử, cười lạnh nói: “Phần tử xã hội phạm pháp? Vu Hạo Vũ, Vu Hạo Nguyên, hai người nói to cho tất cả mọi người, vết thương này của hai người, là từ đâu mà có!”





SN ” Vụ Hạo Vũ nhỏ giọng trả lời: “Là đánh…”





Trương Thác quát lên: “Nói to lên một chút! Đây là chuyện mà cậu đáng được tự hào! Nói cho cho tất cả mọi người, từ đâu có!”





Vu Hạo Vũ ý thức khép lại đôi chân, nâng cao lồng ngực, nói lớn: “Là đánh trận để lại! Vết thương ở ngực, là bốn năm trước, trong đội giữ gìn hòa bình, chiến đấu với đội lính đánh thuê, bị trúng đạn súng trường tự động Steyr Manlisha AUG, vết thương ở vai là do mảnh lựu đạn gây ra, vết thương ở bụng bị cắt bởi mã tấu hỗ mang, và vết thương nhỏ ở bắp tay do mảnh lựu đạn bắn trúng trong một hành động giải cứu!”





Trương Thác gật đầu, nhìn về phía Vu Hạo Nguyên: “Đến cậu rồi, nói! Vết thương của cậu, là có như thế nào!”





“Cũng là do đánh trận để lại!”





“Khi đó cậu bao nhiêu tuổi!”





“49 tuổi!”





Câu trả lời của Vu Hạo Nguyên, khiến nhân viên trong cục cảnh sát hít một hơi lạnh 19 tuổi! 19 tuổi đã tham gia vào trận chiến tàn khốc như vậy! Nhìn lại bản thân xem, khi 19 tuổi đang làm gì?





Trương Thác lớn giọng nói: “Tôi hỏi lại hai người, hôm nay vì sao lại mặc lên đồ phụ nữ!”





“Lễ truy điệu đại ca!” Vu Hạo Vũ và Vu Hạo Nguyên gần như đồng thời cho ra câu trả lời như nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.