Con Rể Quyền Quý

Chương 396:




Chương 396:





“Người anh em, cậu chưa từng kinh doanh, cho nên sẽ có những điều không hiểu, tôi không trách cậu. Nhưng nếu không hiểu mà giả bộ hiểu thì thật là vô nghĩa.” Tôn Lượng nói: “Nhà tôi có vài bãi đậu xe, khi lập ngân sách, tất cả phần nền móng đều có thể bị đánh cắp trong quá trình xây dựng. Dĩ nhiên, cụ thể cách đánh cắp như thế nào, nói với cậu, cậu cũng không thể hiểu nỗi.”





“Cậu thật sự không biết được địa vị của mình à, cuộc họp của gia đình chúng tôi không hề chào đón cậu, cậu đi đi.”





Cô ba của Thu Vũ lên tiếng đuổi người.





“Đúng vậy, cậu không được hoan nghênh, xin mời rời đi!”





Thu Sương cũng hét lên.





Chú hai của Thu Vũ nhìn cô với vẻ trách cứ: “Vũ à, chú đã nói với cháu rồi, bình thường kết giao bạn bè phải cẩn trọng một chút, không phải ai cũng làm bạn được. Cháu xem cháu kìa, quen biết được toàn những thứ gì chứ?”





Đối mặt với sự xua đuổi của gia đình Thu Vũ, Trương Thác vẫn không động tĩnh gì, anh vẫn ngồi đó: “Điều tôi vừa nói chỉ là bố trí nền móng cơ bản của bãi đậu xe, hơn nữa căn cứ vào việc 3,5 tỷ có thể dành được miếng đất đó. Nếu tôi nhớ không nhầm thì miếng đất đó lẽ ra nên thuộc sở hữu của tập đoàn Chu Thị, sao lại thuộc về ông Thu rồi?”





Trương Thác nhìn chú hai Thu Vũ dò hỏi.





“Đất của Chu Thị?” Cha Thu Vũ cũng sửng sốt, ông biết rất rõ về tập đoàn Chu Thị, lần trước suýt nữa đã không thoát khỏi chỗ của Chu Thị, may mà nhờ Trương Thác nên mới bình an vô sự.





Vẻ mặt của chú hai Thu Vũ có chút thay đổi: “Bản thân tôi cũng đang hợp tác với Chu Thị.”





“Ò.” Trương Thác gật đầu, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn, sau đó hỏi: “Không biết ông Thu đây và Chu Thị hợp tác ở mảng nào?





“Nói ra cậu có hiểu không!” Thu Sương bắt mãn hỏi: “Cậu chỉ một tên nhân viên tiêu thụ, quản cũng nhiều chuyện nhỉ, đây là chuyện mà cậu nên hỏi sao?”





“Được rồi, để tôi hỏi người khác.” Trương Thác nhìn Tôn Lượng: “Chiếc Mercedes-Benz big G vừa rồi có giá hơn 10 tỷ kia là của anh hả?”





“Tất nhiên là của tôi rồi.” Trên mặt Tôn Lượng lộ ra vẻ tự hào.





Trương Thác lộ ra vẻ mặt nghỉ hoặc: “Không đúng, tôi vừa nhìn thấy trên chiếc đệm chân kia, sao lại là dòng chữ, ta vừa mới ở trên chiếc xe chiều cố kia, tại sao lại nhìn thấy dòng chữ công ty cho thuê xe Anh Trạch vậy nhỉ?”





Lời nói của Trương Thác khiến cho sắc mặt Tôn Lượng đột nhiên thay đổi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.





Thu Sương rụt cổ nói: “Công ty cho thuê xe thì sao, công ty cho thuê xe Anh Trạch đó là do nhà Tôn Lượng của chúng tôi điều hành!”





*Ừ.” Tôn Lương hung hăng gật đầu: “Là do nhà tôi mở.”





“Thật à.” Trương Thác bám móng tay: “Thu Vũ, em có biết ai là người điều hành công ty cho thuê xe Anh Trạch không? Tôi nhớ trước đây em đã tham gia thiết kế quảng cáo.”





Thu Vũ gật đầu, ngập ngừng nói: “Đúng vậy … nó thuộc về công ty chúng ta, công ty cho thuê xe Anh Trạch là doanh nghiệp của Lâm Thị.”





“Anh Tôn, anh nói rằng công ty đó của nhà anh, vậy anh có quan hệ gì với giám đốc của chúng tôi?” Trương Thác hỏi.





“Vớ vắn!” Trước khi Tôn Lượng trả lời, Thu Sương đã nói: “Tôn Lượng của chúng tôi là em trai nuôi của giám đốc Lâm, cậu chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường, sao có thể biết nhiều như vậy!





*Ò.” Trương Thác sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng liếc nhìn Thu Vũ.





Trong mắt Thu Vũ cũng vô cùng khó xử.





“Sao? Không nói nên lời nữa à? Đi hỏi giám đốc Lâm của các người, có biêt Tôn Lượng là ai không!” Thu Sương đặt hai tay lên ngực với vẻ tự hào.





Trương Thác gật đầu: “Vậy thì để tôi hỏi.”





Vừa nói, Trương Thác vừa lấy điện thoại ra, bám số của Lâm Ngữ Lam: “Này, bà xã, em có biết ai đó tên là Tôn Lượng không? Anh ta nói anh ta là em trai nuôi chết tiệt của em, ừ, anh biết rồi.”





Trương Thác nói vài câu liền cúp điện thoại, gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối hướng đến Thu Sương: “Xin lỗi, giám đốc.





Lâm của chúng tôi không quen biết người nào tên Tôn Lượng cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.