Con Rể Quyền Quý

Chương 394:




“Không sai.” Dì ba của Thu Vũ gật đầu: “Anh cả, suy nghĩ này của anh có chút quá cổ hủ rồi, anh xem em, bây giờ lái xe trên tiền tỷ, nợ ngân hàng, nợ ngân hàng hơn bảy nghìn tỷ, kết quả thì sao? Kiếm được càng nhiều tiền!”





*Cái này…” Cha Thu Vũ lộ ra vẻ mặt khó xử, ông ấy sợ nghèo, cũng sợ nợ tiền, bây giờ lại nghe thấy cho vay, trong lòng cảm thấy không đáng tin cậy.





Thu Vũ tiếp lời cha mình: “Chú Hai, chú đang nói là chuyện làm ăn gì vậy?”





“Là có mấy hàng mục, cháu có thể tự mình chọn một chút, bãi đỗ xe lập thể, nuôi trồng, giáo dục, y tế. Cháu đều có thể chọn một chút.”





Chú hai vừa dứt lời, liền nghe thấy một âm thanh phản bác vang lên.





“Không được.”





Mọi người đều hướng ánh mắt về phía người lên tiếng phản bác, chính là Trương Thác luôn ngồi ở đó không nói lời nào.





Thu Sương nhíu mày: “Thu Vũ, anh ta là bạn của em sao?”





“Chị họ, Trương ca đối với phương diện đầu tư này tương đối thành thạo, em để anh ấy đến giúp em phân tích một chút: “Thu Vũ giải thích, sau đó nhìn Trương Thác, chờ Trương Thác nói tiếp.





Trương Thác nói: “Với tình hình của Ngân Châu hiện tại mà nói, bãi đậu xe lập thể rõ ràng không thực tế, vốn cao, ba tỷ cũng chỉ đủ tiền lấy đấy kỳ trước, sau đó thế chấp đất để tiến hành đánh giá, lãi vay ngân hàng có thể lên đến bốn chấm chín, chờ khi xây xong bãi đậu xe, lãi không biết bao nhiêu rồi,về nuôi trồng mà nói, ở Ngân Châu không phù hợp, Ngân Châu bây giờ thu hút mọi người nhất, là nấm tím hoang dã, có thể bán với giá một triệu rưỡi nửa cân, nhưng phương pháp để trồng chúng cũng không ai có, nguy hiểm quá lớn, về giáo dục và y tế, Lâm Thị đã nhận thầu rồi, trừ phi làm đào tạo bàn ăn nhỏ đầu tư sáu mươi đến chín mươi triệu kiểu đó.”





Trương Thác phân tích tắt cả những mục đầu tư mà chú hai Thu Vũ nói.





“Thu Vũ, người bạn này của em làm gì vậy? Ở công ty đầu tư nào?” Thu Sương lên tiếng hỏi.





Trương Thác tự trả lời: “Tôi là đồng nghiệp của Thu Vũ, cùng nhau làm nhân viên tiêu thụ ở Lâm Thị.”





“Tiêu thụ?” Trong mắt Thu Sương hiện lên một tia khinh miệt: “Từ khi nào, làm tiêu thụ cũng hiểu đầu tư vậy?





Những phân tích đó của anh vừa rồi, tôi còn tưởng anh là ông chủ có xuất thân vài chục tỷ.”





“Haha.” Trương Thác cười nhẹ hai tiếng: “Hơi hiểu một chút.”





“Anh hiểu hay là chúng tôi hiểu?” Dì ba của Thu Vũ bất mãn nhìn Trương Thác: “Chúng tôi đây đầu tư máy trăm tỷ nói làm là làm, đầu tư nhỏ ba tỷ rưỡi không thể hiểu được đâu?”





“Đúng thế.” Thím hai Thu Vũ cũng nói: “Những khoản đầu tư mà chồng tôi nói, đều là anh ấy chuyên tâm giúp đứa nhỏ Thu Vũ này chọn, chẳng lẽ, cậu cho rằng ngay cả chồng tôi cũng không hiểu, cố ý khiến Thu Vũ mất tiền sao?”





“Người anh em, con mắt nhìn của cậu quá hạn hẹp rồi, suy nghĩ này của cậu, rất khó kiếm được tiền.” Tôn Lượng cũng mở miệng nói.





Lời nói này của Trương Thác, có thể nói khiến tất cả mọi người không hài lòng.





“Chú hai, Trương ca cũng là lòng tốt, anh ấy là vì tối cho cháu.” Thu Vũ lập tức mở lời nói đỡ Trương Thác “Vì để tốt cho em? Tốt cho em chính là cắt bỏ đường tiền tài của em?” Thu Sương nói: “Thu Vũ, em vừa mới ra trường, lòng người hiểm ác đáng sợ, có một số người, nhìn vẻ bề ngoài giống chó vậy, trên thực tế ý đồ hiểm ác, em đừng tùy tiện tin người khác, đên lúc đó bị lừa tình lại lừa sắc!”





Chú hai Thu Vũ công kích Trương Thác, nói: “Chàng trai, đây là cuộc gặp gỡ của gia đình tôi, con bé Thu Vũ này không hiểu chuyện, dẫn cậu đến cùng, chúng tôi cũng không trách nó, chỉ là chúng tôi nói một chút chuyện gia đình, cậu vẫn là không nên tùy tiện nói xen vào.”





Cha Thu Vũ nhìn chú hai có chút tức giận, liền nói: “Chú hai, tiểu Trương quả thực đã giúp chúng tôi không ít, cậu ấy vẫn còn trẻ, có chút chuyện chú đừng để bụng.”





“Ha, tuổi trẻ là tuổi trẻ, ở trong nhà, có người nuông chiều, nhưng ra ngoài xã hội, không có ai nuông chiều được cậu ta, chàng trai, hoạ từ miệng mà ra đạo lý này, cậu phải ấy.” Chú hai Thu Vũ sắc mặt không tốt cảnh cáo, lấy ra một điều thuốc, tự châm lửa.





Cha Thu Vũ đang xoa dịu lại, một bên ra hiệu cho Thu Vũ đừng nói nữa, một bên nói với chú hai: “Chú hai, kỳ thực tôi cảm thấy chú nói bãi đậu xe đó rất chính xác, tôi mặc dù không lái xe, nhưng cũng có thể nhìn ra, bây giờ bãi đỗ xe rất ít, nếu như mở bãi đỗ xe, chắc chắn kiếm ra tiền.”





Chú hai Thu Vũ hút một hơi thật sâu, nói: “Đây là chuyện hiển nhiên, nếu không phải là người nhà, em sẽ không nói cho anh biết. Bây giờ tôi có một mảnh đất trong tay, ở trung tâm thành phố, nếu anh muốn, em để cho anh với giá bồn tỷ hai, coi như người một nhà em giúp đỡ anh. Giá ước tính bình thường của mảnh đất này là từ bảy tỷ đến hơn mười hai tỷ. Anh có thể vay ngân hàng, mặc dù diện tích không lớn, chỉ có một nghìn mét vuông, nhưng làm bãi đậu xe lập thể, cũng dư giả rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.