Con Rể Quyền Quý

Chương 374:




Chương 374:



“Mấy anh em, đến để giải khuây cho em gái này một chút đi.” Tên đàn ông cằm đầu bật cười hèn hạ.



Một tên đàn ông đứng trước cửa, móc từ trong túi ra một bình xịt, xịt khắp trong phòng làm việc, trong bình xịt này.



dày đặc một mùi hương thoang thoảng, khiến cho người ta khi hít vào một hơi, thì đầu óc liền cảm thấy có chút mê mẫn.



Mắấy tên đàn ông tham lam hít lấy hít để bình xịt, xịt trong không khí, ngọn lửa dục vọng trong mắt bọn họ càng lúc càng mãnh liệt hơn.



Tên đàn ông cầm đầu còn hưng phấn đến mức cởi bỏ mặt nạ trên mặt xuống, liếm liếm môi: “Em gái, anh bảo đảm, đợi lát nữa em sẽ còn chủ động hơn bọn anh nữa cho xeml”



Chất thuốc trong không khí khiến Tần Nhu cảm thấy choáng váng hoa mắt, đôi chân có phần mềm nhũn không sức lực, cô ngồi sụp xuống ở một góc, trong ánh mắt dần dần hiện ra thần sắc mơ mơ màng màng.



Tần Nhu nín thở, phản ứng của cơ thế khiến cô biết được tác dụng của những loại thuốc trong không khí này, cô cố gắng làm cho mình tỉnh táo, nhưng hiệu quả là rất nhỏ.



Mấy tên đàn ông đều hạ bàn tay xuống, đang tưởng tượng ra những chuyện tuyệt đẹp sắp xảy ra trong tâm trí họ.



“Em gái, đến đây nào.” Tên đàn ông cầm đầu bước về phía Tần Nhu.



Khắp người mềm nhữn yếu ớt của Tần Nhu ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có.



Tên đàn ông cầm đầu vừa quét sạch hết những đồ vật trên bàn làm việc của Tần Nhu xuống đắt, định lôi Tần Nhu lên trên bàn làm việc.



Một tiếng “leng keng đỉnh tai nhức óc” vang lên bên tai Trương Thác.



Lúc Trương Thác xông đến phòng làm việc của Tần Nhu, cũng vừa đúng lúc nhìn thấy tên đàn ông cầm đầu đang lôi cánh tay của Tần Nhu, kéo Tần Nhu lên trên bàn làm việc.



Ngay lúc này thần trí của Tần Nhu có chút không tỉnh táo, bước chân bước đi vô vọng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.



Trương Thác nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không nói thêm lời dư thừa nào nữa, đi đến phía sau lưng hai tên đàn ông đang giữ cửa của phòng làm việc, một tay thủ thế như con dao dùng sức chém thật mạnh vào sau gáy.



Hai tên này chỉ cảm thấy ở gáy truyền đến một lực cực lớn, đôi mắt tối sầm lại, rồi liền ngã xuống.



Tiếng ngã nhào của hai tên này đã thu hút sự chú ý của 3 tên còn lại, 3 tên này liền quay đầu lại, nhìn Trương Thác.



“Tiểu…” Tên đàn ông cầm đầu vừa mới nói ra được một chữ, thì đã bị Trương Thác đấm một cái lên mặt, tên đàn ông cầm đầu bị cú đấm này cảm thấy xương mặt của mình dường như sắp gãy hết vậy.



Đối với những người này, Trương Thác hoàn toàn không cần phải phí lời, giải quyết bằng vài cú đắm, rồi sau đó nắm cổ áo của bọn họ, ném xuống dưới từ cửa sổ tầng 3.



Cùng với máy tiếng “bụp bụp” liên tục vang lên, cũng thể hiện cho việc 5 người này đã hạ cánh thành công.



Làm xong hết mọi chuyện, Trương Thác mới chú ý đến Tần Nhu.



Tần Nhu bây giờ đang nằm trên chiếc bàn làm việc rộng lớn, gương mặt xinh xắn ửng hồng đo đỏ, hiển nhiên có thể thấy được đã chịu ảnh hưởng mãnh liệt của thuốc.



“Tần Nhu, em thế nào rồi?” Trương Thác đưa tay lên sờ trán Tần Nhu.



“Tránh ra!” Tần Nhu suy nghĩ hỗn loạn, chưa nhìn rõ người trước mặt là ai liền dùng hét sức đẩy Trương Thác ra.



Tần Nhu không đẩy được Trương Thác ra, ngược lại khiến bản thân bị chao đảo lăn về phía mép bàn, thấy cô ấy sắp té xuống, Trương Thác vội đưa tay ra ôm lấy Tần Nhu.



Một hương thơm dịu nhẹ quyện vào lòng.



Trương Thác cau mày lại, mặc dù anh không chứng kiến những người kia phun độc dược, nhưng rõ ràng Tần Nhu đã bị bỏ thuốc độc.



“Trương… Trương Thác?” Ánh mắt Tần Nhu mơ màng nhìn kĩ khuôn mặt người ở trước mắt và không dám tin.



“Là tôi, em cảm thầy sao rồi?” Trương Thác lo lắng hỏi.
Chương 375:



“Tôi… Tôi không phải đang nằm mơ chứ?” Tần Nhu có gắng lắc đầu, vừa nãy cô đã cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng sự xuất hiện của Trương Thác giống như ánh sáng bình minh giữa đêm tối.



Tần Nhu không còn sự cảnh giác trong lòng, cơ thể yếu đuối dựa vào người Trương Thác, ép người vào anh.



Lúc này Trương Thác không kịp nghĩ điều gì khác, nhân lúc Tần Nhu đang dựa vào người, anh đưa tay nắm chặt cánh tay Tần Nhu, bắt mạch cho cô ấy.



Mạch bị rồi loạn.



Sau đó lại sờ trán Tàn Nhu.



“Trán bị nóng.”



Một làn hơi thở với hương thơm thoang thoảng mang chút tê dại thổi về phía dái tai của Trương Thác.



“Giữ… Giữ lấy tôi… Giúp tôi…Cầu xin anh đấy…” Tần Nhu xoay eo, ánh mắt hiện lên sự thỉnh cầu.



Trương Thác ôm Tần Nhu đến phòng làm việc, đi tới một góc lấy ly nước dội vào mặt của Tần Nhu.



Ly nước làm ướt quần áo và áo trong của Tần Nhu, áo trong màu trắng khi bị thắm nước bỗng đẹp không thể tả xiết.



Với cảnh quyến rũ như vậy, là một người đàn ông thì không thể nào làm ngơ được.



Trương Thác cố gắng nhìn đi chỗ khác, vừa chuẩn bị đi lấy nước thì bị Tần Nhu giữ chặt lấy vạt áo.



Đôi chân mảnh khảnh giống như rắn nước của Tần Nhu quấn lấy eo Trương Thác, đôi mắt trong như nước, để lộ ra những giọt mồ hôi ở trên trán.



Trương Thác hít thở một hơi thật sâu, lau mồ hôi trên trán rồi từ từ cởi nút áo của Tần Nhu ra.



Ánh trăng sáng như nước, rọi vào mép cửa sổ của phòng làm việc, một hình bóng chiêu vào ánh trăng có chút run rẫy.



Khi ánh trăng dời đi, trong phòng làm việc vẫn còn âm thanh thở hỗn hển của Tần Nhu.



Tần Nhu yếu ớt ngồi trên ghé giám đốc của mình, sửa lại chiếc váy màu đen ôm mông nhăn nhó, trong ánh mắt hiện lên sự khó xử và oán hận.



“Anh nhanh đi rửa tay đi!”



Đôi mắt Tần Nhu nhìn về phía ngón tay Trương Thác, sau đó lại nhanh chóng nhìn sang hướng khác, mặt đỏ bừng như sắp chảy ra nước vậy.



“Em uống nhiều nước một chút, tác dụng của thuốc vẫn chưa hoàn toàn phát tán ra.”



Trương Thác bước ra khỏi phòng và đi vào phòng vệ sinh.



Tiếng nước vang lên tí tách, Trương Thác cố gắng rửa mặt sạch, sự việc vừa nãy không chỉ giày vò Tần Nhu mà đối với anh cũng vậy.



Với sự việc vừa rồi của Tần Nhu, Trương Thác đã không còn khả năng ngăn chặn sự lan truyền tác dụng của thuốc, hệ thống miễn dịch của cơ thể vốn không thể loại bỏ thuốc độc đang lan chảy vào máu, điều anh có thể làm là giúp Tần Nhu khơi thông.



Ở trước mặt Trương Thác, với một báu vật như vậy, đến cuối cùng anh cũng chỉ có thể sử dụng bàn tay, với sự thiền định của anh, cũng là một thử thách tương đối lớn.



Trương Thác muốn kích động làm thêm điều gì đó nhưng lý trí ngăn anh lại.



Hiện tại anh không phải là người sống không ổn định như trước, biết hôm nay không quan tâm ngày mai, anh đã có gia đình, một người vợ hết mực yêu thương, chỉ vì một sự ấm áp nhất thời đã làm cho Trương Thác không biết xử lý thế nào, nếu hôm nay lại bị kích động làm thêm điều gì nữa, vậy chắc chắn là một sự việc, hai điều rắc rối lớn.



Trong khi đợi Trương Thác từ nhà vệ sinh đi ra, Tần Nhu đã chỉnh sửa xong quần áo, đứng trước cửa phòng làm việc đợi anh.



Vừa thấy ánh mắt của Tần Nhu, Trương Thác cảm thấy hơi ngại ngùng nhưng ngược lại Tần Nhu chủ động cười với anh một cái, mở miệng nói: “Anh rất sợ vợ sao? “



“Cái gì?” Trương Thác sững sờ khi Tần Nhu hỏi về vấn đề như vậy.



“Tôi nói, anh rất sợ vợ à?”



Tần Nhu lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Chương 376:



“Đùa à, tôi sao có thể sợ vợ được!” Trương Thác dựng thẳng ngực.



“Vậy là anh cảm thấy tôi không có sức hút rồi?” Tần Nhu nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thác.



Bị Tần Nhu nhìn một cách tự nhiên như vậy, Trương Thác lại thấy hơi khó xử: “Em rất có sức hắp dẫn.”



Ánh mắt Tần Nhu lộ rõ sự tức giận, “Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất mâu thuẫn, vừa rồi anh hành động như: vậy rõ ràng là tôn trọng tôi, nhưng lại khiến tôi nghi ngờ.



rằng có phải sự háp dẫn của mình chưa đủ lớn.”



Trương Thác không biết Tần Nhu đang ám chỉ điều gì, cười một cái gượng gạo, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: “Em biết những người kia do ai điều tới không?”



“Đương nhiên.” Tần Nhu gật đầu: “Trịnh Thị!”



“Trịnh Thị…”



Đêm đã khuya, Lâm Ngữ Lam rời dinh thự Lâm Thị, Giang Tịnh đi phía sau cô.



Vừa bước ra khỏi dinh thự, vẻ mặt Giang Tịnh liền biến sắc.



“Giám đốc Lâm, cần thận.”



Giang Tịnh vừa nói xong, một lưỡi dao sáng chói đâm vào Lâm Ngữ Lam.



Lâm Thanh Tịnh không kịp tránh, trên cánh tay bị rạch một vết.



Giang Tịnh kéo Lâm Thanh Tịnh về phía sau để bảo vệ.



Từ trong bóng tối, năm bóng người xuất hiện đều bịt kín mặt, tay cầm dao sắc, chạy đến áp sát Lâm Ngữ Lam.



“Giết chết hai người đó.”



Bọn chúng hô nhẹ một tiếng, vung dao găm ở trong tay, đâm về phía Lâm Ngữ Lam.



Ngay lúc đó tố chất của Giang Tịnh thẻ hiện ra, cô ấy vừa bảo vệ Lâm Ngữ Lam vừa chiến đấu với năm người kia rất điêu luyện, hai bên lép vé rõ ràng.



Ba phút sau, năm người này hình như nhận thấy được hành động hôm nay thất bại, không ở lại thêm, liền lập tức rút lui.



“Giám đốc Lâm, cô không sao chứ?”



Năm người đó vừa đi, Giang Tịnh liền lo lắng nhìn Lâm Ngữ Lam.



“Không sao.” Lâm Ngữ Lam xua tay: “Chúng ta đi về thôi.”



Giang Tịnh gật đầu, không dám buông lỏng, lái xe chở Lâm Ngữ Lam về nhà.



Một chiếc BMW cũng đi hướng về phía vùng sông nước.



Tần Nhu ngồi ở phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Trương Thác: “Anh thật sự không sợ vợ sao?”



Vẻ mặt Trương Thác đầy bát lực: “Đêm nay em đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi, tôi thật sự không sợ!”



“Vậy tại sao anh không dám động vào tôi?”



Trương Thác vỗ trán: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao?”



Tần Nhu lại nói khiến người nghe kinh ngạc: “Vậy tôi làm người thứ ba được không?”



Nghe xong câu nói đó, Trương Thác bị sặc nước miếng sau đó ho liên tục.



“Tôi nói thật đấy.” Vẻ mặt Tần Nhu rất nghiêm túc: Tôi làm người thứ ba, sẽ không để vợ anh biết, không ảnh hưởng đến gia đình anh.”



“Được rồi, em đừng đùa nữa, đến rồi, xuống xe đi.”
Chương 377:



Trương Thác không nhìn Tần Nhu, đưa tay chỉ về phía trước.



Chiếc xe BMW đang di chuyển thì từ từ dừng lại, Trương Thác mở cửa ra, vừa chuẩn bị xuống xe thì giọng nói của Tần Nhu lại lần nữa vang lên.



“Hay là tôi làm người thứ ba, không ảnh hưởng gia đình anh, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ theo đuổi anh trước mặt vợ anh, đến lúc đó vợ anh mà ghen thì đừng trách tôi không nhắc trước nhé.”



Tần Nhu cười trông rất xinh đẹp.



Trương Thác đi bộ vào khu phó nhỏ.



Bây giờ anh mới hiểu ra một chân lý, phụ nữ thật sự muốn giở trò thì gê gớm hơn đàn ông bắt cứ việc gì.



Lời nói lúc nãy của Tần Nhu, đặt ở vị trí là người đàn ông nói với phụ nữ thì thật sự không thể thể hiện được khẩu khí đó.



Mặc dù mới rời đi vài ngày thôi nhưng trong lòng Trương Thác thật sự có chút nhớ nhung khu phố nhỏ này, cảm giác này trước giờ Trương Thác chưa từng trải qua.



Gia đình sống ở đây cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác.



Trương Thác bước lại gần, nhìn thấy đèn trong ngôi biệt thự vẫn còn sáng.



Nhớ đến dáng vẻ người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, Trương Thác tự nhiên cười toe toét, thuận tay hái một bó hoa dại ở trong vườn rồi đi vào bên trong.



Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động làm người phụ nữ trong nhà giật bắn cả mình.



Giang Tĩnh ôm lấy thùng thuốc, vẻ mặt lo lắng nhìn về trước cửa, vừa rồi xảy ra sự việc đột kích đó khiến trong lòng cô ấy vẫn còn lo lắng.



Khi nhìn thấy người ở trước cửa là Trương Thác, Giang Tĩnh đã không còn lo lắng: “ Anh Trương, anh về rồi.”



*Ừ.” Trương Thác gật đầu, kì lạ nhìn hộp thuốc ở trong tay Giang Tĩnh: “Sao thế, cô bị thương sao?”



“Không phải tôi.” Giang Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt có chút tự trách: “Là Giám đốc Lâm…”



*Ngữ Lam!” Trương Thác đột ngột kinh ngạc.



Đúng lúc đó, Lâm Ngữ Lam từ tầng hai đi xuống, khi nhìn thấy Trương Thác, ánh mắt người phụ nữ không che giấu nổi sự vui mừng: “Chồng ơi, anh về rồi à?”



“Em bị thương sao?” Trương Thác cau mày lại, đi đến phía trước Lâm Ngữ Lam, vừa nhìn đã tháy vét thương trên cánh tay của cô.



Vết thương dài 10cm trên cánh tay trắng trẻo và mềm mại của người phụ nữ nhìn rất đau lòng.



“Là ai làm?” Trương Thác quay đầu nhìn sang Giang Tĩnh.



Ngay lúc Trương Thác quay đầu lại, Giang Tĩnh giống như nhìn thấy một con thú vật đang ngủ sau đó đột nhiên tỉnh lại.



*Thưa anh Trương, sự việc vẫn đang điều tra.”



“Điều tra?” Ánh mắt Trương Thác lộ ra sự bất mãn.



Dưới ánh mắt của Trương Thác, Giang Tĩnh vội cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của anh.



“Anh làm gì phải nổi giận như vậy chứ!” Lâm Ngữ Lam nắm chặt tay Trương Thác: “Việc này không thể trách Giang Tĩnh được, đêm nay nếu không có cô ấy, bây giờ em làm sao có thể ở nhà an toàn thế này được.” “Giang Tĩnh, ổn rồi, cô về trước đi.”



Lâm Ngữ Lam vừa nói xong, Giang Tĩnh liền bỏ hộp thuốc xuống, đi ra ngoài biệt thự kiểm tra.



“Được rồi, anh đừng trách Giang Tĩnh nữa, sự việc hôm nay ai cũng không phản ứng kịp được.” Lâm Ngữ Lam nhấc tay Trương Thác lên, đưa bàn tay còn lại đặt vào lòng bàn tay Trương Thác.



Nắm bàn tay yếu ớt nhỏ nhắn này, Trương Thác thở phào nhẹ nhõm: “Em bị thương rồi, anh bôi thuốc cho em nhé.”



“Vâng.” Lâm Ngữ Lam gật đầu.



Trương Thác cầm hộp thuốc lên, ngồi trên ghé sofa cùng Lâm Ngữ Lam, cần thận bôi thuốc cho cô.



“Việc ở Hàng Châu anh xử lý xong rồi à?” Bôi cồn lên vết thương ở cánh tay làm cô cảm thấy đau nhói.
Chương 378:



*Đã xử lý xong rồi, có thể hai ngày sau, em sẽ nghe tin tức.”



“Vậy à?” Lâm Ngữ Lam mím môi nói: “Vậy Mễ Lan thì sao?”



“Mễ Lan? Hôm nay cô ấy có nói với anh rằng sắp về lại nước Pháp rồi, bảo chúng ta có thời gian thì qua thăm cô ấy.” Trương Thác hoàn toàn không hề nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt Lâm Ngữ Lam.



Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Anh thấy Mễ Lan thế nào?”



“Cái gì thế nào?” Trương Thác bôi thuốc cho Lâm Ngữ Lam, vẫn cúi đầu hỏi.



“Chính là con người cô ấy như thế nào đấy.” Vẻ mặt người phụ nữ tỏ ra tò mò.



“Cô ấy à, chính là nữ côn đồ.” Trương Thác liếc mắt, người phụ nữ này lái xe đến, thật còn gê gớm hơn bản thân nhiều.



Lâm Ngữ Lam liên tục rơi nước mắt nói: “Lúc trước thật là anh cùng cô ấy đã hẹn ước bên nhau trọn đời sao?”



Khi Lâm Ngữ Lam nói xong,Trương Thác mới đột ngột phản ứng lại, anh cười có chút bối rồi: “Đấy đâu phải là hẹn ước trọn đời gì chứ, lúc nhỏ chưa hiểu gì nên chỉ tuỳ tiện nói vui thôi, việc này không thể xem là thật được.”



Trương Thác vừa nói xong, Lâm Ngữ Lam liền tiếp lời: “Nhưng cô ấy lại nghĩ là thật.”



Trương Thác ngắng đầu, phát hiện Lâm Thanh Thác đang nhìn mình.



“Vợ à, em thế này là sao vậy?” Trương Thác đưa tay vẫy vẫy trước mặt Lâm Ngữ Lam.



“Anh biết không, rất lâu rồi Mễ Lan có nói với em, cô ấy vẫn đang tìm một người hồi xưa, em thực sự không ngờ: người đó lại là anh, lúc đó em cứ nghĩ là câu chuyện đùa, nhưng cô ấy lại luôn rất nghiêm túc cho đó là sự thật.”



“Cũng không hẳn là thật chứ, có thể bởi vì mẹ anh năm ấy đã cứu mạng cô ấy nên cô ấy mới cảm thấy rất quan trọng.”



“Nguyên nhân chính là do vậy cô ấy mới nghĩ là thật, anh rất hiểu bản thân sau khi được một người cứu mạng sẽ muốn được nương tựa vào người đó.” Cơ thể Lâm Ngữ Lam bắt đầu hơi run rẫy: “Anh biết không, từ khi em biết anh chính là người Mễ Lan muốn tìm kiếm, em luôn trách bản thân, em thừa nhận rằng lúc anh vừa vào gia đình em, em không thích anh, thậm chí em còn rất ghét anh, chính vì sự cố gắng của anh, anh đối xử rất tốt với em đã làm thay đổi suy nghĩ của em về anh, em thật sự cảm thấy bản thân là người ích kỉ, em đang bị động nhận lòng tốt của anh, bị động chấp nhận những thứ mà người khác đang theo đuổi, những thứ muốn có được lại cảm tháy là điều rất đương nhiên.



“Vợ à, rốt cuộc em có chuyện gì vậy?” Trương Thác nắm lấy tay Lâm Ngữ Lam và lo lắng hỏi.



“Không sao.” Lâm Ngữ Lam rút bàn tay nhỏ bé ra khỏi lòng bàn tay Trương Thác, lau mắt nói: “Em chỉ cảm thấy không xứng đáng với anh, em không biết tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy, tại sao lại làm con rễ của gia đình em, anh tài giỏi như vậy thì không cần phải trở nên như vậy, em đang nghĩ rốt cuộc em có xứng đáng với anh không.”



Bộ dạng của Lâm Ngữ Lam khiến Trương Thác cảm thấy rất lo lắng, anh nắm lấy bờ vai của cô nói: “Vợ à, có phải ai đó đã nói gì với em không?”



“Không có, do em tự nghĩ thôi,em…”



“Em đừng nghĩ lung tung nữa.” Trương Thác đưa tay lau nước mắt trên má Lâm Ngữ Lam nói: “Em là người tốt nhất, hiểu không? Tất cả mọi thứ đều không bằng em được.”



Trương Thác ôm Lâm Ngữ Lam vào lòng nhưng bị cô dùng tay đầy ra.



“Em… Em đi ngủ đây, anh vừa về cũng nghỉ sớm đi nhé.”



Lâm Thanh Thác đầy nhẹ Trương Thác ra, đôi chân dài mảnh mai chạy lên lầu.



Về đến phòng ngủ, Lâm Ngữ Lam lấy chăn trùm kín người, lời nói ngày đó của Tần Nhu cứ văng vẳng bên tai cô.



Bao gồm những lời nói tối hôm ấy của Mễ Lan, lúc trước cô nói chia sẻ chồng cho tôi còn giữ lời không?



Trước giờ Lâm Ngữ Lam không nghĩ bản thân sẽ đau khổ vì đàn ông, nhưng bây giò trong lòng cô lại rối bời, bản thân và Trương Thác quen nhau không phải qua một lễ nghỉ nào, Lâm Ngữ Lam cảm thấy bản thân giống như tên trộm lấy đi báu vật mà người khác rất yêu quý, bây giờ người ta đã đích thân đến tìm, buộc bản thân trả lại bảo bối này.



Đêm khuya thật tĩnh lặng.



Giang Tĩnh canh giữ ở trước cổng sân, nhớ lại ánh mắt vừa nãy của Trương Thác lại làm cô ấy cảm thấy sợ hãi.
Chương 379:



Giang Tĩnh coi như cũng là người vào nam ra bắc nhiều năm, năm 18 tuổi đã là quán quân boxing của tỉnh, phục vụ năm năm trong đại đội đặc chủng, tổng cộng chấp hành nhiệm vụ mười bảy lần, thành tích cá nhân đạt được hai lần hạng nhát, năm lần hạng nhì và một lần hạng ba.



Những vinh dự này làm cho lý lịch cá nhân của Giang Tĩnh trở nên đặc biệt hấp dẫn và cũng đại diện cho kiến thức của cô ấy.



Trong năm năm huy hoàng nhát, Giang Tĩnh đã gặp gỡ vô số cao thủ, cũng gặp rất nhiều người hung hãn. Nhưng cô chưa từng gặp qua người nào giống như hôm nay, dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi.



Phải biết rằng ánh mắt của Trương Thác chỉ là vô tình để lộ ra thôi cũng không phải là cố ý làm vậy.



Mặc dù Giang Tĩnh đã nhìn ra Trương Thác là một cao thủ giấu mặt nhưng trong lòng Giang Tĩnh không biết rằng Trương Thác mạnh đến mức nào.



“Cô có tâm sự gì sao?”



Giọng nói của Trương Thác vang lên phía sau Giang Tĩnh.



Trong lòng Giang Tĩnh đột nhiên nhảy dựng lên, cô quay người lại lắc đầu:”Không có gì.”



“Đây không phải là trạng thái mà một vệ sĩ nên có.”



Trương Thác dùng ánh mắt đánh giá Giang Tĩnh một lượt. “Nếu tôi là kẻ địch của cô thì cô đã chết rồi, trong lúc chấp hành nhiệm vụ không nên để xảy ra sơ suất như Vậy.



Giang Tĩnh nghe anh nói xong có chút xáu hổ. Nhưng cô hiểu rằng, điều Trương Thác nói là đúng.



“Cũng không còn sớm nữa, cô về nghỉ ngơi đi. Một mình cô làm công việc cận vệ như vậy cũng không tránh khỏi những lúc bị phân tâm. Sau này cô không cần dậy đúng giờ để đi tuần vào buổi tối nữa.”



“Nhưng tôi…” Giang Tĩnh vừa mở miệng liền bị giọng nói của Trương Thác cắt ngang.



“Không nhưng nhị gì cả, buổi tối sẽ không có chuyện gì đâu. Mà, tôi thấy cô đáp xuống có chút không vững, có phải cô luyện xa mã hổ quyền không?” Trương Thác hỏi.



“Đúng vậy.” Giang Tĩnh gật đầu, trong mắt cô hiện lên một thoáng kinh ngạc. “Rất ít người biết về quyền pháp này, không ngờ anh Trương có thể nói ra được.



Trương Thác mỉm cười, Hoa Hạ có lịch sử trên dưới năm nghìn năm với vô số quyền pháp, một vài quyền không nồi danh đều bị mọi người lãng quên rồi.



“Xa mã hỗổ quyền chú trọng hình và ý, nếu không có việc gì cô có thể luyện đá chân để tăng sự ổn định khi hạ xuống.



Nếu chân trái đã từng bị thương cần luyện tập nhiều hơn, nếu không vài năm sau nó có thể trở thành điểm yếu của cô.” Trương Thác thở dài, nhưng anh không biết rằng lời nói của mình đã khiến trong lòng Giang Tĩnh nổi sóng lớn.



Giang Tĩnh chưa từng nói về vết thương ở chân trái. Từ trước đến giờ cô vẫn che giấu rất tốt, nhưng hiện giờ lại bị phát hiện rồi.



Với một người luyện võ, khi bị người khác nhìn ra nội thương của mình tương đương với việc mình đã lộ ra quân bài cuối cùng rồi.



Trương Thác dường như đã nhìn ra sự lo lắng của Giang Tĩnh, anh cười nhẹ: “Yên tâm đi, tôi chỉ là có nghiên cứu một chút về y họ, nên không hề nói nhảm đâu.”



“Cảm ơn anh Trương.” Giang Tĩnh chào Trương Thác giống như các nhân sĩ giang hò thời cổ đại, nói: “Vậy tôi về nghỉ ngơi trước.”



*Ừ.” Trương Thác gật đầu nhìn Giang Tĩnh đi vào phòng.



Sau khi Giang Tĩnh rời đi, Trương Thác nhẹ giọng nói trong bóng tối: “Đã tìm ra người nào động thủ chưa?”



Một bóng người đáp xuống trước mặt Trương Thác, quỳ một gối xuống đáp: “Đã điều tra ra rồi, là Trịnh gia.”



“Trịnh gia…” khóe miệng Trương Thác nhếch lên nụ cười: “Đúng là khẩu vị tốt thật, định một làn nuốt trọn hai nhà saol”



Người xử lý Tần Nhu tối nay là người do Trịnh gia sắp xếp. Người xử lý Lâm Ngữ Lam cũng là do Trịnh gia bố trí. Trương Thác cho rằng anh nhất định phải đến Trịnh gia.



Trương Thác tranh thủ lúc trời tối bước ra khỏi nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.