Con Rể Quyền Quý

Chương 369:




Chương 369:





Về những gì Thiện Trang đã làm, những lời mà Thiện Trang đã nói với Lâm Ngữ Lam, Trương Thác sẽ không buông tha cho cậu ta. Về thông tin cá nhân của Thiện Trang, đã sớm điều tra rõ ràng. Một số tài liệu đen có thể lật đổ cha của Thiện Trang cũng đã được chuẩn bị sẵn. Ngày Trương Thác rời Hàng Châu là lúc nhà họ Thiện rơi vào cảnh sa sút.





Về phần Công nghiệp Vĩnh Phong.





Trương Thác trực tiếp hỏi Thượng Phát: “Các cậu có quan hệ hợp tác với Công nghiệp Vĩnh Phong không?”





*Có một số.” Thượng Phát vừa nhớ lại vừa trả lời.





“Tất cả đều cắt đứt rồi đi.” Lời nói của Trương Thác đã quyết định tương lai của Công nghiệp Vĩnh Phong.





Lúc này, Tòa nhà Công nghiệp Vĩnh Phong.





Dương Hùng đứng trong văn phòng của mình, nhìn người trước mặt với ánh mắt có chút sợ hãi.





“Dương Hùng, biết tại sao tổ chức lại bồi dưỡng ông ngay từ đầu không?” Một thân hình gợi cảm ngồi trên ghế ông chủ của Dương Hùng, đôi chân thon thả trong đôi tất đen, đặt trên bàn làm việc trước mặt, đặc biệt háp dẫn.





Đối mặt với cảnh tượng khiến người ta phun máu này, ánh mắt Dương Hùng không dám nhìn tiếp: “Chuyện lần này, chỉ là ngoài ý muốn.”





“Ngoài ý muốn?” Bóng dáng nồi bật này đeo một chiếc mặt nạ trắng, trên chiếc mặt nạ là một khuôn mặt thiên sứ đầy.





thánh khiết, Dương Hùng không thể nhìn thấy biểu cảm của người phụ nữ dưới chiếc mặt nạ, nhưng ông ta có thể nghe thấy hàn ý trong giọng điệu của đối phương: “Con trai ông bị bắt cũng là ngoài ý muốn sao? Tên họ Vương đã nói với tôi, ông ta đã tìm ra ba người để bảo vệ cho ông là đứa con trai ưu tú của ông đưa người đi sao? Ông có biết tài liệu nghiên cứu mà ông đưa ra sẽ rất dễ khiến người khác nghĩ đến ông không?”





“Cái này…” Trán Dương Hùng đổ mồ hôi lạnh: “Là khuyển tử không hiểu chuyện, cho nên…”





“Không hiểu chuyện!” Giọng của người phụ nữ đột nhiên cao lên: “Con trai ông không hiểu chuyện, vậy thì để nó học để hiểu chuyện đi, nếu không tôi không ngại, tự mình làm chuyện gì đó đâu!





Sắc mặt Dương Hùng lập tức suy sụp, đầy sợ hãi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để cô thất vọng.”





“Cơ hội không phải là không cho.” Người phụ nữ buông.





đôi chân thon dài xuống, chỉnh chiếc váy lụa đen trên người rồi đứng dậy: “Như thế này đi, ngón tay của con trai ông cũng là vì chuyện của tổ chức nên mới bị chặt đứt, tổ chức từ trước đến nay đều phân rõ có công thì sẽ có thưởng, có tội thì sẽ bị trừng phạt, chiều nay, tôi sẽ cho người đến đón con trai ông, chữa trị vết thương ở tay của cậu ta, ông chỉ cần thành thật hoàn thành nhiệm vụ của mình cho tốt!”





Người phụ nữ bước ra khỏi văn phòng của Dương Hùng.





Sau khi người phụ nữ rời đi, Dương Hùng mới dám ngắng đầu lên, trong mắt lóe lên sự đấu tranh nhưng lại mang theo sự cam chịu số phận.





Vẫn là câu nói đó, càng biết nhiều sẽ càng hiểu được sự tầm thường của bản thân.





Đối với người bình thường, Dương Hùng là một người thành công, nhưng bản thân Dương Hùng hiểu rằng mình quá nhỏ bé so với sự tồn tại khác, nếu họ muốn, bắt cứ lúc nào có thể bồi dưỡng một công nghiệp Vĩnh Phong khác.





Người phụ nữ rời khỏi tòa nhà Vĩnh Phong, cởi mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc đen bồng bènh, chiếc váy ren dài kết hợp đôi chân thon thả với lụa đen thu hút người đi đường không ngừng ghé mắt nhìn.





Người phụ nữ lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi gọi: “Mọi thứ trong kế hoạch, Tiêu thị đã hoàn thành dự án, nhưng trong đó có một chút chuyện ngoài ý muốn, có một số thế lực bên ngoài đang giúp Tiêu thị, đương nhiên, những điều này đều không quan trọng, người phát ngôn của họ Tiêu càng hung dữ thì đám người đó sẽ càng náo loạn, cứ từ từ, những kẻ kiêu căng ngạo mạn tưởng mình là cao hơn người ta sẽ lộ diện!”





Bốn giờ chiều.





Một chiếc Porsche 718 màu vàng đi ra khỏi câu lạc bộ tư nhân.





Vừa ra khỏi cổng câu lạc bộ, Mễ Lan đang lái xe, vô tư xé toạc chiếc váy dài màu xanh da trời của mình, chiếc áo lót màu đen của dính chặt lầy người Mễ Lan.





Mễ Lan hít một hơi dài: “Vẫn là thoải mái như vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.