Con Rể Quyền Quý

Chương 304:




Chương 304:





Lời lẽ của người đàn ông trung niên sắc bém, khiến cho Dương Hải Phong rất vừa ý, anh ta gật đầu, nói với Trương Thác: “Thằng nhóc, không phải loại người đó, thì đừng đến đây làm ra vẻ, nếu mày không hiểu về tranh, thì đừng có mà nói mò, ok?”





Trương Thác bật cười: “Sao anh biết tôi nói mò?”





“Ha ha.” Dương Hải Phong bật cười: “Mày cho rằng, Đại sư Ferher, sẽ ngưỡng mộ một nam một nữ trên xích đu này sao? Đây chỉ là một phương thức mà ông ấy biểu đạt tình cảm mà thôi!”





“Tùy vậy.” Trương Thác lắc đầu, lười phải giải thích với Dương Hải Phong.





“Con cảm thấy loại người như mày, thật sự không xứng để ở lại nơi này, ăn nói bậy bạ, quả thật là một con người ghê tởm.” Dương Hải Phong nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.





*Tôi cảm thấy, anh ở lại nơi này mới là con người ghê tởm đó!” Mễ Lam trực tiếp mở lời: “Một bức tranh, chúng tôi muốn xem thế nào thì là xem thế ấy, muốn giải thích thế nào thì giải thích thế ấy, liên quan gì đến chuyện của các người?”





“Các người là đang sỉ nhục nghệ thuật!” Người đàn ông trung niên trực tiếp nói chuyện lớn tiếng, chỉ trích.





Khóe miệng Trương Thác cong lên một nụ cười: “Làm ra vẻ mới mới sỉ nhục nghệ thuật đấy? Trong bức tranh này, rõ ràng không hề biểu đạt ra nhiều hàm ý đến như vậy, tự ông có thể nói ra bậy bạ vậy sao?”





“Nực cười! Tranh là dựa vào lĩnh hội, loại lĩnh hội này, loại người như cậu sao có thể hiểu được?” Gương mặt người đàn ông trung niên đầy vẻ chế nhạo.





Chính lúc này, trong đám người vang lên hỗn loạn.





Mỗi một lần buỏi triển lãm tranh của Đại sư Ferger, thì đích thân Đại sư Ferger đều sẽ xuất hiện, để giải thích những lý giải của mình về hội họa cho mọi người hiểu.





Sự xuất hiện của Đại sư Ferger thu hút sự quan sát chú ý của rất nhiều người.





Đây là một người đàn ông trung niên gần 50 tuổi, để một bộ râu quai nón rậm rạp, sau đầu quấn một cọng tóc dài, đừng nói là đàn ông hơn 50 tuổi, mà đặt hình tượng của Ferger trong những người thanh niên thì cũng có thể nói là một trào lưu.





Rất nhiều người, đều muốn đặt câu hỏi về quan niệm nghệ thuật của mỗi bức tranh cho Ferger.





“Đại sư Ferger, ông có thể nói một chút không, quan điểm nghệ thuật mà bức tranh này biểu đạt là cái gì vậy?”





Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Dương Hải Phong tiến lại gần, thận trọng hỏi.





Bức tranh mà người đàn ông trung niên này nói, chính là bức tranh mà vừa rồi ông ta tranh luận với Trương Thác.





“Bức tranh này?” Ferger hướng ánh mắt nhìn qua, trong nhất thời ông vẫn không chú ý thấy Trương Thác: “Nói thật bức tranh này, thật sự không có quan niệm nghệ thuật gì cả.”





“Không có quan niệm nghệ thuật?” Lời nói của Ferger có chút không dám tin lọt vào tai của những người còn lại.





Đối với bức tranh này của mình, Ferger vẫn còn nhớ, lúc đầu bản thân mình đã vẽ ra dưới tình huống như thế nào.





Càng là người thành công, thì càng có thể thấy được sự nhỏ bé của bản thân mình, Ferger vẫn còn nhớ lúc đầu khi mình nhìn thấy đám người đó, thì sự ngưỡng mộ và hướng về trong lòng, thành tích của bản thân căn bản không đáng một xu nào đối với những người trước mặt đó.





Nhìn thấy bức tranh này, Ferger lại nhớ đến đám người lúc đó, rồi than thở: “Nếu như phải nói về quan niệm nghệ thuật, thì tôi chỉ có thể nói rằng, tôi đối với nói là sự kính trọng và ngưỡng mộ loại cuộc sống này…”





Điều mà Ferger nói, giống y hệt với lời mà Trương Thác vừa nói lúc nãy!





Giải thích như thế, khiến cho Dương Hải Phong và người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta hoàn toàn đều bị sững sờ ngay tại đó.





Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Trương Thác, ngay cả hai người bọn họ cũng đều không thể ngờ được, Trương Thác vậy mà lại nói đúng.





“Ông xã, anh rốt cuộc làm sao có thể nhìn ra được vậy, cũng quá lợi hại rồi đó chứ?” Lâm Ngữ Lam ôm lấy cánh tay Trương Thác, tỏ ra rất phần khích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.