Con Rể Quyền Quý

Chương 2955:




Chương 2955

Trương Thác chau mày lại.

Một thành viên Cửu Cục đã đợi anh ở trên máy bay từ lâu bỗng chú ý đến sắc mặt của Trương Thác, chỉ thấy tên đó nhanh chóng tiến lên phía trước và nói nhỏ với Trương Thác: “Ông Trương, tiền tuyến đang căng thẳng, rất nhiều gia tộc đều phái những lớp trẻ trong nhà ra, đường bay bây giờ có thể sử dụng không còn nhiều nên chỉ có phiền ngại đi cùng với họ thôi”

“Căng thẳng sao?” Trương Thác quay đầu qua nhìn mười bảy thanh niên trẻ tuổi kia, trong đó có nam có nữ và trò chuyện rất lớn tiếng, trong lời nói còn mang theo chút ngông cuồng, Trương Thác cười nói: “Đây là đang đưa họ đi mạ vàng sao, xem ra tình hình chiến trường càng ngày càng tốt nhỉ, đi một vòng trở về là có thể nở mày nở mặt rồi đúng không?”

Thành viên Cửu Cục cười ngượng ngùng một cái và không trả lời bởi vì ông ta biết lời của Trương Thác nói không sai chút nào, đám người này chính là đi qua đó để mạ vàng mà.

“Không sao, nhanh chóng khởi hành đi” Trương Thác xua xua tay: “Tôi cần phải nhanh chóng đến đó ngay.

Đối với chuyện của người thú thì ngoại trừ Trương Thác, bây giờ mặt đất không có ai hiểu rõ đám người thú này cả, họ chỉ xem những người ở tâm Trái Đất là mục tiêu, đợi đến khi đám người thú kia giết đến mới phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa rồi, chuyện này cần phải đích thân Trương Thác ra mặt, với thân phận của anh mới có thể hòa giải được tâm Trái Đất và bề mặt Trái Đất của cuộc chiến, nếu đổi lại là người khác thì không thể nào.

Liên quan đến chuyển cổ chiến trường không thể tiếp tục chần chừ, không giống như những chuyện khác có thể gác lại đâu.

Trương Thác nằm tựa lưng trên chiếc ghế dài và nhắm nghiền mắt lại rồi không nói thêm gì nữa cả, anh châm chậm cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình, những ký ức vụn vặt cứ không ngừng xuất hiện trong đầu anh.

“Thần châu, đây chính là thứ mày để lại cho tao sao… còn có Lạc Thiên Cơ, rốt cuộc Lạc Thiên Cơ là ai?”

Hôm đó khi Trương Thác mơ hồ ý thức được mọi chuyện xảy ra thì anh đã dần dần nhớ lại rồi.

Thời gian trôi đi từng phút từng giây, sau khi Trương Thác lên máy bay khoảng ba mươi phút trôi qua nhưng chiếc máy bay vẫn dừng lại trên đường bay chưa chịu khó khởi hành.

Trương Thác mở to mắt và khẽ chau mày lại.

Một thành viên Cửu Cục nhìn thấy Trương Thác chau mày thì nhanh chóng chạy đến nói: “Ông Trương.”

Trương Thác chau mày hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao còn chưa khởi hành thế?”

Thành viên Cửu Cục cười trừ giải thích: “Ông Trương, còn phải đợi một người nữa”

Trên khuôn mặt để lộ ra chút bất mãn: “Đợi một người sao?”

“Đúng vậy” Thành viên Cửu Cục gật gật đầu: “Vẫn còn một người nữa chưa đến, chúng tôi đang đợi họ”

“Không cần đợi đâu” Trương Thác lắc lắc đầu: “Xuất phát đi, tôi còn có việc quan trọng phải làm”

Trương Thác vừa nói xong thì thấy một hình bóng to lớn bước lên máy bay và phát ra âm thanh: “Không đợi sao? Anh nói không đợi là không đợi sao? Để tôi xem thử ai mà dám mạnh miệng như thế chứ!”

Người vừa bước vào là một thanh niên trong độ tuổi ba mươi, anh ta đang nhìn Trương Thác với vẻ ngạo mạn.

Trương Thác không thèm quan tâm đến những gì người thanh niên nói và quay qua nhìn thành viên Cửu Cục và hỏi: “Chính là anh ta sao?”

Thành viên Cửu Cục gật gật đầu.

Trương Thác lên tiếng nói: “Nếu người đã đến rồi thì mau xuất phát đi”

Thành viên Cửu Cục ừ một tiếng và đi đến phía bên cạnh.

Còn thanh niên vừa bước lên máy bay kia lại hiên ngang đi đến trước mặt Trương Thác rồi nhìn anh và nói: “Anh không nghe rõ những gì tôi nói sao? Anh là cái thá gì mà dám ra oai ở trước mặt tôi vậy, nói không đợi là không đợi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.