Con Rể Quyền Quý

Chương 2947:




Chương 2947

“Dạ!” Thu Vân gật đầu, trên mặt lộ ra sự vui vẻ: “Anh Trương, anh nhớ lại rồi à? May nhờ có anh, em mới có thể sống ở đây, đây là chồng sắp cưới của em Hạ Phong”

Thu Vân nói rồi, vươn tay khoác lên cánh tay của Hạ Phong.

Hạ Phong lại một tay kéo cánh tay của Thu Vân ra, lên tiếng mắng: “Con đàn bà ti tiện, cô nói cho rõ cô và anh ta có quan hệ gì?”

Trên mặt Thu Vân hiện lên vẻ tủi thân, nói: “Hạ Phong, em và anh Trương, thật sự không giống như anh nghĩ đâu, em chỉ xem anh ấy như là anh trai mà thôi, nếu như không có anh ấy, em cũng không đến Thạch Thành được.”

Hạ Phong hừ lạnh một tiếng.

Trương Thác lên tiếng hỏi Nhóc Ngũ đâu?”

Trương Thác vừa nói ra lời này thì khuôn mặt của Hạ Phong ngay lập tức hiện lên vẻ đã hiểu ra mọi chuyện, cười nói: “Tôi biết anh là ai rồi, thì ra anh chính là người mà tên họ Ngũ đó nói, còn tưởng rằng anh ta còn có địa vị ở Thạch Thành giống như trước đó hay sao? Hiện giờ xã hội sớm đã thay đổi rồi, Thạch Thành, nay là địa bàn của nhà họ Hạ chúng tôi rồi!”

“Nhà họ Hạ?” Trương Thác nghi hoặc, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.”

Trên mặt Hạ Phong lộ vẻ không vui, lên tiếng nói: “Tổng chỉ huy quân đội nhà họ Hạ ở tiền tuyến, chính là anh cả của tôi, anh chưa từng nghe qua nhà họ Hạ chúng tôi? Nếu như không phải anh cả của tôi chống đỡ ba đợt tấn công đầu tiên, vậy thì hiện giờ anh sớm đã là một cái xác rồi!”

Thu Vân tiến lên phía trước, nhỏ giọng nói với Trương Thác: “Anh Trương, Hạ Phong chính là em trai của Hạ Việt Bân”

“Hạ Việt Bân lại là ai?” Từ trước đến nay, cái tên này chưa từng xuất hiện trong đầu Trương Thác.

“Hay lắm!” Hạ Phong tức giận hét lên một tiếng: “Đến ngay cả tên của nguyên soái nhà họ Hạ mà anh cũng không biết?

Loại người giống như anh, cũng xứng được sống dưới sự che chở của nhà họ Hạ chúng tôi hay sao?”

Trương Thác thâm nghĩ, lại càng cảm thấy nghi ngờ, đây thật sự là chuyện mà Anh Linh Điện đã làm ra à? Nếu như: đúng là như vậy, vậy thì vì sao bọn họ lại muốn nói với anh mấy thứ như nguyên soái này, điều này hiển nhiên có thể giúp anh nhận ra, hiện giờ tất cả những gì anh đang thấy đều là giả, còn nếu chuyện này là thật thì có nghĩa là chính anh đánh bậy đánh bạ, lại tiến vào thông đạo của thế giới thần thánh, trở lại bề mặt Trái Đất rồi?

Trương Thác lắc lắc đầu, nhìn về phía Thu Vân, nói: “Thu Vân, anh hôn mê lâu quá rồi, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi, vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Tiền tuyến ở Châu Nam Cực là chuyện gì vậy? Nguyên soái này của nhà họ Hạ lại là chuyện gì nữa vậy?”

“Anh Trương, trước tiên anh ngồi xuống uống ly nước đã, để em từ từ nói lại cho anh nghe” Thu Thủy đỡ Trương Thác đến một bên ngồi xuống.

Hạ Phong trừng mắt liếc bên này một cái, cũng không nói gì, sau khi biết Trương Thác chính là người anh trong miệng Ngũ Cảnh Thiều thì Hạ Phong đã không còn cho rằng giữa Trương Thác và Thu Vân có cái gì rồi, liên quan đến mối quan hệ giữa Trương Thác và Thu Vân, Hạ Trần cũng có biết, có thể yên tâm được rồi.

Thu Vân rót cho Trương Thác một ly trà, ngồi xuống đối diện Trương Thác, tỉ mỉ kể lại mọi chuyện: “Anh Trương, em gặp được anh ở trạm xe bus, mới đầu em còn tưởng anh uống say rồi, đến cuối cùng mới phát hiện anh ngất xỉu rồi, anh ở chỗ em ba ngày rồi, liên quan đến Châu Nam Cực, là chuyện xảy ra khoảng mười ngày trước, ở đó tự nhiên xuất hiện thêm một mảnh đại lục, ban đầu các video trên mạng lan truyền một cách nhanh chóng, còn có người chụp lại nữa, ở chỗ sâu trong mảnh đại lục đó, có người xuất hiện, bọn họ ăn mặc: khác chúng ta, đồ dùng của bọn họ cũng tiên tiến hơn chúng †a, xe của bọn họ đều có thể bay lên trời.”

“Chiến trường cổ đại!” Trương Thác vô ý thức thốt lên một câu như vậy.

Lúc trước thánh chủ đã từng nói với Trương Thác, chiến trường cổ đại sẽ nối tiếp tâm Trái Đất và bề mặt của Trái Đất, chỉ là Trương Thác không nghĩ đến, nó sẽ nhanh như vậy, hơn nữa, thời gian bản thân hôn mê vậy mà lại dài như vậy, tâm Trái Đất và bề mặt Trái Đất cũng đã nối tiếp với nhau mười ngày rồi! Mười ngày này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi? Vậy mà ngay cả tin tức đều đã đưa tin hết rồi, chẳng phải nói, đã đến mức tất cả mọi người trên toàn thế giới đều biết hết rồi hay sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.