Con Rể Quyền Quý

Chương 2925:




Chương 2925

Đến biệt viện, Y Ngọc Điệp nhẹ nhàng nói: “Từ Trọng Vinh, tôi coi thường ông rồi, dám đến địa bàn của tôi đến cướp người, ông muốn lật mặt với Y Ngọc Điệp tôi sao?”

Y Ngọc Điệp nói rất nhỏ nhưng giọng nói lại rất rõ ràng. Cô ta nhìn bọn người Từ Trọng Vinh, cũng đúng lúc đó, cô ta đứng ngơ ra.

Trương Thác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Y Ngọc Điệp đang đi vào. Cô minh tinh nhỏ ban đầu trốn ở nhà mình, mặt dày ăn nằm ở đề ở nhà mình bây giờ đã thành thế này rồi. Khí chất của cô ta mạnh mẽ hơn lúc trước không ít. Cô ta bây giờ chẳng còn liên quan gì đến chẳng liên quan gì đến cô minh tinh nhỏ hồi trước nữa rồi.

Trương Thác không lên tiếng. Y Ngọc Điệp nhìn thấy Trương Thác, đầu óc cô ta chẳng nghĩ được gì cả, như bị điện giật vậy, đứng đơ ra.

Còn về bọn người Từ Trọng Vinh và Hoàng Trạch Minh, Trương Thác không nói gì thì bọn họ đương nhiên cũng không nói gì.

Chỉ có Bồ Giang không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy bọn người Từ Trọng Vinh không trả lời Y Ngọc Điệp, anh ta trở nên rất hống hách: “Mấy tên chó chết, trả lời đi”

“Y Ngọc Điệp” Trương Thác lên tiếng.

Y Ngọc Điệp run lên.

“Quỳ xuống” Giọng Trương Thác lại vang lên.

Y Ngọc Điệp lập tức quỳ xuống theo bản năng, hai chân chạm xuống đất, phần đầu gối vốn trắng nõn trắng nà lập tức đỏ hồng cả lên.

Thấy Y Ngọc Điệp phản ứng thế này, ngoài những người biết thân phận của Trương Thác ra thì những người khác đều đơ hết cả ra.

Nghiêm Xinh và Vương Liêm ngơ ngác nhìn mọi thứ đang xảy ra. Bọn họ không ngờ người đàn ông ở cạnh nhà họ Từ làm ‘Y Ngọc Điệp quỳ xuống một cách dễ dàng như vậy, thân phận của ông ta là gì?

Bồ Giang đang hống hách kia có ngốc nữa cũng nhận ra được tình hình lúc này rồi.

Trương Thác đứng dậy, bước đến trước mặt Y Ngọc Điệp.

Y Ngọc Điệp ngẩng đầu lên nhìn Trương Thác, trong mắt cô ta toàn là sự sợ hãi.

Trương Thác lên tiếng: “Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng khó mà tin cô là Y Ngọc Điệp mà tôi từng quen. Ban đầu tôi đã nhắc nhở cô rồi, quyền lực sẽ khiến cô mất lý trí. Xem ra cô chẳng thèm để tâm đến lời nhắc nhở của tôi nhỉ”

Y Ngọc Điệp run lên.

“Còn nữa, sao tôi không nhớ quan hệ giữa tôi và cô thân thiết đến thế nhỉ? Hửm?” Trương Thác đưa tay ra đặt lên trán Y Ngọc Điệp.

“Đại… đại nhân…” Y Ngọc Điệp vừa nói vừa run.

“Y Ngọc Điệp, có phải cô quên Trương Ức Thủy tôi là người thế nào rồi không?” Trương Thác hỏi.

Giọng của Trương Thác không to nhưng cũng đủ để truyền vào tai tất cả mọi người. Khi nghe thấy ba chữ Trương ức Thủy, người mà Y Ngọc Điệp mang đến, Nghiêm Xinh và Vương Liêm, cả Từ Vy nữa, bọn họ đều sợ hãi hít một hơi thật sâu.

Trương Ức Thủy! Nhân vật đẳng cấp nổi danh toàn thế giới này vậy mà lại đang đứng trước mặt mình.

Từ Vy đã hiểu ra tại sao lúc trước anh trai cô ta phải tự tát mình rồi, đó là vì cô ta bất kính với Trương Ức Thủy, cô ta đã mắng Trương Ức Thủy.

Trương Thác mỉm cười: “Trương Ức Thủy tôi sẽ không đối xử không tốt với bạn bè đâu. Nhưng cũng với đạo lý như vậy, kẻ địch của tôi cũng sẽ không sống thoải mái được đâu. Y c Điệp, bây giờ cô nghĩ cô là bạn của tôi hay là kẻ địch của tôi?”

“Tôi… tôi…” Y Ngọc Điệp lắp bắp liên tục, người cô run cả lên, không ngừng lại được: “Tôi là… tôi là bạn của ngài”

“Sai rồi” Trương Ức Thủy lắc đầi “Cô không phải bạn của tôi, cô cũng chẳng xứng để làm kẻ địch của tôi, cô chỉ là, một con kiến thôi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.